Bài Hát Ru Em

Bài Hát Ru Em
Hồ Dzếnh

Ngủ đi, em bé anh yêu, 

Phòng em gió sáng dặt dìu tiếng hoa . 

Thu về, mùa đã nghe xa … 
Hoàng hôn nhân thế phai nhòa nhớ thương. 
Riêng em tóc biếc, môi hường 
Vui say bên nỗi đoạn trường là anh. 
Chiều đồi: cây tạ hồn xanh, 
Sương the lảng đảng, hoa cành tả tơi . 
Em vui, xuân sắc riêng trời, 
Hồn say giấc bướm, miệng cười vẻ hoa . 
Em ơi, chiều thế đương nhòa, 
Môi khô khôn níu, tên đà nhạt tên. 
Bao nhiêu nguyền cũ đương quên, 
Bao nhiều tình cũ đương rền rĩ than. 
Tiếng sầu mất giữa nhân gian, 
Nàng đi xa lắm và nàng đã vui . 
Anh về, lòng góa, tim côi, 
Lửa thiêng đem sấy lại đồi lạnh khô . 
Gửi em, giấc mộng đầu mùa, 
Hoa phai ghi dấu những giờ xót thương ; 
Anh run, quỳ gối chân giường: 
– Em ơi! Cực lạc, thiên đường là em!

Lời Ru Của Mẹ

Lời Ru Của Mẹ

Khi con còn ngủ trong thai 

Cuống rau(1) mẹ chắt đêm ngày thức ăn 

Nôi êm nâng giấc con nằm 
Sữa thơm mẹ lại vắt phần nuôi con 
Bùn màu thắm nước nâu non 
Biết bao nghĩa cả tình son với đời 
Kiếp sau xin lại làm người 
Để nghe non nước vọng lời mẹ ru

Lặng Lẽ Hồ Dzếnh

Lặng Lẽ  
Hồ Dzếnh

Tôi không chọn nắng, cầu mưa, 

Nhớ người không cứ về trưa hay chiều . 
Tôi yêu vì nắng cây reo, 
Bướm bay vô cớ, gió vèo tự nhiên. 
Đời tình: hoa thắm thêu duyên, 
Tóc mây vắt mộng, mắt huyền gợi mơ . 
Em là “người ấy” hay cô 
Sầu chung duyên kiếp làm thơ, đủ rồi . 
Tôi tin người để tin tôi, 
Để tin tưởng mãi rằng đời dễ tin. 
Tôi vui lòng sống trong im, 
Hồn nương bóng gió, lời chim đến người . 
– Yêu là khó nói cho xuôi, 
Bởi ai hiểu được sao trời lại xanh ?

Quê Hương

Quê Hương
Hồ Dzếnh

Ngày xưa tôi sống vui êm 

Trong khu làng nhỏ kề bên sông đào . 
Chị tôi giặt lụa cầu ao, 
Trời trong, nắng ửng, má đào ghẹo duyên. 
Tôi say nước thắm mây huyền, 
Nước mơ dáng cũ, mây truyền tiếng xưa … 
Đời lành: nắng nhạt mưa thưa, 
Sầu hôm hối sáng, buồn trưa tiếp chiều . 
Có lần tôi thấy tôi yêu 
Mắt nhung, cô bé khăn điều cuối thôn. 
Lâu rồi, tôi đã… hơi khôn, 
Biết cô hàng xóm có còn nhớ nhau ?

Thơ tình Ngập Ngừng Hồ Dzếnh

Ngập Ngừng 
Hồ Dzếnh

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,

Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân.
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần…
Tôi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ thế !
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé.
Em tôi ơi, Tình có nghĩa gì đâu,
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu ?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa,
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa,
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi !
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Tôi sẽ trách — cố nhiên — nhưng rất nhẹ;
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
Cho nghìn sau… lơ lửng… với nghìn xưa…

Tình Xưa


Em nhớ không em? mới độ nào 

Đem cành cây chiết cạnh bờ ao, 
Cây tươi trong lúc người lơ đãng, 
Thắm thoắt ngày qua nhánh trổ đào . 
Tóc liễu xanh xanh vẫy tóc người, 
Tay em cầm nhẹ lấy tay tôi … 
Lần đầu ân ái trao bằng mắt 
Rồi để tình thương đến trọn đời . 
Anh đã già rồi, em vẫn xuân, 
Đời anh dầu dãi bốn phong trần, 
Đòi phen trên bước đường đau khổ, 
Anh vẫn mơ về chốn ái ân. 
Anh vẫn mơ về kiếm bóng em, 
Cho lòng ấm lại ánh xuân thiên, 
Không gian bàng bạc sầu yêu cũ, 
Em khác xưa rồi, em đã quên. 
Em mời anh viết, thì anh viết, 
Viết đầy trên mảnh giấy trao em, 
Anh viết những gì anh chẳng biết, 
Hình như anh viết chuyện chiêm bao …

Xuân Đôi Ta

Xuân Đôi Ta

Em trở về đây, đáp lại lời 

Anh từng buông gọi giữa xa xôi . 

Nghìn trùng non nước đìu hiu nhớ, 
Đã vọng hồn anh đến cuối trời . 
Anh đã chờ và cây đã xanh, 
Lừng mùa bay dậy tiếng mây thanh, 
Em về, mắt đẹp ngời như thuở 
Em chửa theo chồng, vẫn mến anh.
Anh đợi chờ em suốt bấy lâu, 
Nhủ thầm: xuân thắm chả phai đâu, 
Một khi xuân thắm là mong nhớ, 
Và cả thiên thu: vĩnh viễn sầu! 
Áo em sáng dệt trời xuân gấm, 
Sông cũ, nguồn xưa rộn rã về… 
Ngõ hạnh, mấy mùa quên nét thắm 
Nở bừng, khi thoáng bóng hoa lê . 
Em đã về đây, em vẫn nguyền 
Như ngày trăng nước chớm tơ duyên 
Bao năm xa cách, đi chưa nhạt 
Màu tóc sông thu, ánh mắt huyền. 
Anh hát mừng em khắp thế gian, 
Trập trùng mây núi tiếng ngân vang, 
Thơ yêu khôn ngớt trong thiên hạ, 
Và cả non sông rợn sóng đàn. 
Mời em ngồi lại bến sông xanh, 
Mây cũ muôn năm chiếu dáng lành. 
Ta viết lòng ta cho hậu thế, 
Đọc hoài không chán: Em và Anh!

Chiều

Trên đường về nhớ đầy
Chiều chậm đưa chân ngày
Tiếng buồn vang trong mây
Chim rừng quên cất cánh
Gió say tình ngây ngây

Có phải sầu vạn cổ
Chết trong hồn chiều nay?

Tôi là người lữ khách
Mây chiều khó làm khuây
Ngỡ lòng mình là rừng
Ngỡ hồn mình là mây

Nhớ nhà châm điếu thuốc
Khói huyền bay lên cây

Rằm tháng giêng

Ngày xưa còn nhỏ… ngày xưa
Tôi đeo khánh bạc lên chùa dâng nhang,
Lòng vui quần áo xênh xang,
Tay cầm hương, nến, đinh vàng mới mua.
Chị tôi vào lễ trong chùa,
Hai chàng trai trẻ khấn đùa hai bên:
– “Lòng thành lễ vật đầu niên,
Cầu cho tiểu được ngoài giêng đắt chồng!”

Chị tôi phụng phịu má hồng,
Vùng vằng suýt nữa quên bồng cả tôi.
Tam quan, ngoài mái chị ngồi,
Chị nghe đoán thẻ, chị cười luôn luôn.

Quẻ thần, thánh mách mà khôn:
– Số nàng chồng đắt, mà con cũng nhiều!
Chị tôi nay đã xế chiều,
Chắc còn nhớ mãi những điều chị mơ.

Hằng năm, tôi đi lễ chùa,
Chuông vàng, khánh bạc ngày xưa vẫn còn.
Chỉ hơi thấy vắng trong hồn,
Ít nhiều hương phấn khi còn ngây thơ.

Chân đi, đếm tiếng chuông chùa,
Tôi ngờ năm, tháng thời xưa trở về.

Phố huyện

Vài thanh đá dựng làm hè,
Vài nhà tranh yếu vai kề sát nhau,
Phố tôi trong dáng buồn rầu,
Khó khăn của kẻ làm mầu vô duyên.

Ba ngày một chuyến xe lên
Chở thư và chất người lên mui hàng,
Nhôn nhao trẻ nít xóm làng
Rủ nhau ra ngắm, ra bàn tán nhau.

Chợ thường không họp được lâu
Chậm thì giờ rưỡi, còn mau nửa giờ,
Khi vàng đứng bóng im trưa,
Tiếng khô lá rụng làm thưa phố phường.

Rèm quây che kín bụi đường,
Chủ hàng vắt cẳng lên giường ngáy sâu,
Im cho đến lúc trống lầu
Nổi giờ trịnh trọng vào hầu quan trên.

Hoạ hoằn phố ghếch cờ lên,
Đón xe quan Sứ từ trên tỉnh về…
Rồi ngày, một chuỗi ngày mê
Lại reo khối chết lên hè thê lương.
Top