Anh thương yêu, lần đầu tiên em tập làm thi sĩ
Em kể chuyện mình, kể nỗi nhớ của em
Chuyện tình yêu mong manh giữa dòng ảo thật
Vẫn đủ yêu thương mong nhớ giận hờn!
Mình gặp nhau hai mái đầu tóc đã pha sương
Hai nửa cuộc đời đã xoay vần yên ấm
Chen vào nhau mình cùng gìn giữ
Hai nửa chung riêng phải vẹn tròn!
Ngày tháng qua đi mình gọi nhau chồng vợ
Nắng sớm mưa chiều mình san sẻ với nhau
Cuộc đời ấm lạnh theo mỗi dòng tin sớm
Mang cả nhớ thương ấm áp nồng nàn!
Em, thiếu phụ đã nửa đời dâu bể
Chạm ngõ đường tình hóa khờ dại ngây ngô,
Thoắt khóc cười với niềm vui nỗi nhớ
Biết làm thơ và chép chuyện tình!
Ngày đẹp lung linh, em rạng rỡ câu “chào vyca”
Lòng lâng lâng niềm hạnh phúc khó giãi bày!
Đêm thanh vắng rưng rưng nỗi nhớ…
Tiếng “mình à”, nhớ đến ngẩn ngơ!
Mình bên nhau bao lâu rồi anh có biết?
Gắn bó đời nhau mình có một niềm chung,
Mong manh quá nên đã là hư ảo…
Bao giọt sầu rơi ân hận xót xa…!
Hôm nay là trọn năm mình thành chồng vợ,
Kỷ niệm phút bắt đầu cho một ngày tình cũng trăm năm!
Khoảng cách không gian và bộn bề công việc,
Mình không thể cùng nhau chung một ngày vui!
Em vẫn hiểu mình ở xa nhau quá…
Những mong muốn khát khao phải nén lại trong lòng,
Dòng tin nhắn hay đôi lời vội vàng qua điện thoại
Là hạnh phúc rất nhiều – Mình mãi ở trong nhau!
Ban mai sớm, em ngóng chờ hồi chuông tin nhắn,
Hoàng hôn về, trầm buồn theo nỗi thất vọng của em!
Anh đã luôn yêu rất nhiều bxyca!
Thế mà lại không nhớ nổi ngày ta là chồng vợ!
Thương em quá, món quà em chăm chút,
Cho ai đây…nước mắt tuôn tràn!!!
Lời yêu thương nghẹn đắng trong lòng!
Trang nhật ký rưng rức dòng kỷ niệm!