Mùa nữa đêm trăng

Đã lâu rồi anh còn nhớ hay quên
Chuyện ngày xưa – Những đêm vành trăng khuyết
Đêm trắng đêm chỉ còn ta với nguyệt
Liễu uốn mắt hồ… Mình đâu biết mai xa..!

Đã lâu rồi … Những ngày tháng đã qua
Ai cũng sẽ … Cũng mặn mà duyên mới..!
Chỉ còn đêm là vầng trăng chẳng vội
Cứ đến lại về…Mùa tiếp nối kiêu sa.

Kỉ niệm nào rồi cũng lúc phôi pha…?
Bởi ngày sau … Ai mong hằn kí ức..
Những buồn vui hay nỗi đau rất thực…
Nhung nhớ một thời… Nay còn biết ai mong..!
Xem thêm →

Vầng trăng viên xứ

Bao tháng năm cô đơn nơi xứ lạ
Rồi một ngày tình yêu cũng nở hoa
Đến bên anh em duyên dáng ngọc ngà
Trao lời nói dịu dàng mà ấm áp

Cuộc đời anh nhiều phong ba bão táp
Chẳng sờn lòng em đến để yêu thương
Mong cho anh vững bước trên con đường
Dẫu gian nan như ngàn trùng cách biệt

Trong tình yêu ai nào đâu mà biết
Số phận mình ngày mai sẽ ra sao
Mặc ông trời quy định như thế nào
Vì hữu duyên nên có ngày hội ngộ

Nếu thuyền anh trở về không bến đỗ
Biển tình em có che chở yêu thương
Ngả bờ vai cho anh tựa đêm trường
Ngắm vầng trăng mùa Thu vàng xao xuyến. ..!!!

Thành Phạm

Trăng sầu …

Trăng sầu rơi rụng trên bờ mộng
Tôi nhặt mang về một mảnh thôi
Muốn say một chút trăng xưa ấy
Để nhớ thương hoài chốn xa xôi

Nơi ấy có dòng sông lạnh vắng
Có ai thương nhớ lắm đời nhau
Có một con thuyền trôi lặng lẻ
Theo trăng biền biệt mất về đâu

Bỗng thấy đời ai như chiếc lá
Vàng rơi nhè nhẹ dưới sương mờ
Tôi cũng rơi vào trời quên lãng
Chỉ nhớ chiều xưa trên bến mơ

Thôi hãy về đi đừng khóc nữa
Đừng nhớ mong gì chốn mưa bay
Quên rồi nơi ấy buồn đau lắm
Đừng đợi trăng về trong đêm say….

Xuân Mai

Trăng mùa đông

Buổi ấy chiều Đông thiếu nắng vàng
Trời buồn ngã bóng vệt chiều loang
Vườn cây gió thoảng lay bóng tuyết
Màn đêm vừa thả Bến sông hoang

Nguyệt ảnh đêm buồn ôm lòng nhớ
Sương mờ giăng lối bóng chiều tàn
Một mảnh trăng vàng như say đắm
Để lòng tiếc nuối mảnh trăng ngoan

Hoa Tím

Sầu

Em về đêm xuống buồn cô liêu
Chỉ có mình em với bóng chiều
Tình cũ người xưa tan như khói
Mình em một bóng  cứ liêu xiêu

Lòng người ai nói biết hết đâu
Chỉ có sông sâu mới bắc cầu
Cách biệt ai người không mong gặp
Thương nhớ mà chi chỉ thêm sầu

Em muốn gì đây mà trăn trở
Gửi hết ý nguyện trong áng thơ
Để ai người hiểu mà chân quý
Tình đời nặng nghĩa cứ thờ ơ

Em chọn thơ sầu mi ngấn lệ
Gieo vần não nuột giọt châu rơi
Lời thơ cũng thảm sầu giăng lối
Nỡ để tâm can mãi rã rời

Lặng lẽ đèn khuya sa dòng lệ
Đêm buồn cách trở dài lê thê
Đàn ai dạo khúc sao ngân mãi
Nốt nhạc tặng ai cứ não nề

Theo: Chien Vu

Trăng đèn

Thành Tuyên lỗng lẫy đèn hoa
Trung thu nhộn nhịp chan hòa yêu thương
Niềm vui tràn ngập phố phường
Ôi! Thành phố trẻ quê hương anh hùng

Âm thanh rộn rã núi rừng
Dòng Lô ánh điện sáng bừng lung linh
Tùng… rinh rinh… tùng… rinh rinh
Sao kỳ diệu quá! Quê mình Tuyên Quang

Lâm Bình, Chiêm Hóa, Na Hang
Yên Sơn, Thành phố …rộn ràng điệu then
Sơn Dương nối nhịp Hàm Yên
Đêm rằm lễ hội… giao duyên Trăng – Đèn.

Quỳnh Nga

Trăng khuya

Đêm nay buồn ánh trăng vàng soi tỏ
Nỗi lòng mình nơi gác trọ xa xôi
Gọi tên em trong đêm vắng ngậm ngùi
Nơi phương xa giờ này em có biết

Trái tim anh da diết nhớ về em
Chỉ một mình lặng lẽ với đêm đen
Ánh trăng khuya rọi qua ô cửa nhỏ
Nhớ về em với kỷ niệm êm đềm

Giọt sương khuya rơi nhẹ ngoài hiên
Long lanh vương trên cánh hoa tím biếc
Bản nhạc không lời ru dương tha thiết
Nhớ về một thời anh đã yêu em
Xem thêm →

Top