Trăng vỡ đi rồi

Nhớ xưa một chút tình ngây dại
Một chút cuộc đời, một chút thơ
Tặng nhau một chút tình thơ ấy
Gởi lại cho người những cơn mơ

Bao lần lỗi hẹn trong lầm lỡ
Bỏ mặc đời say những đêm tàn
Tình ta như ánh trăng vừa vỡ
Trăng vỡ đi rồi mộng cũng tan

Tỉnh giấc mộng cuồng ta chợt khóc
Trên môi còn đọng nét hoang đàng
Nửa cuộc đời qua trên mái tóc
Còn in trong mắt những ngày hoang

Chiều nay ta bước trên đường vắng
Vai nặng hành trang kiếp phong trần
Nhớ mãi bóng người khăn áo trắng
Tình buồn xin trả lại nhân gian….

Xuân Mai