Tình đời

Một mẹ nuôi được nhiều con
Đến khi già yếu hao mòn xác thân
Mẹ buồn con chẳng đến gần
Mẹ đau con chẳng ân cần hỏi han!

Thôi đành sống kiếp lang thang
Ăn xin đường phố, hai hàng lệ rơi
Phải chăng số phận do trời?
Nên con không thể làm người hiếu ân


Nỡ nào quên hết song thân
Sinh thành dưỡng dục bao lần đớn đau
Gặp người dưng cúi đầu chào
Mẹ nghèo, không có câu nào hỏi han

Sợ rằng họ bảo con sang
Mà sao quen biết ăn mày thế kia!
Nén lòng, lệ cứ đầm đìa
Thân già lủi thủi sớm khuya lạnh lùng

Ơn mẹ to lớn vô cùng
Không màng nguy hiểm muôn trùng sinh con
Làm người hiếu nghĩa cho tròn
Để làm gương tốt cháu con sau này.

Trả lời