Viết cho những ngày mưa

Trái tim này chẳng đủ bao dung
Để hé môi chúc anh cùng cô ấy
Đường còn dài thôi mình em bước vậy
Bước một mình sao lại thấy bóng anh?
Viết cho những ngày mưa
Một vệt sầu quyệt ngang mái tóc xanh
Gió lo âu sợ mùa hanh đã ghé
Chiếc lả vàng chao mình rơi rất nhẹ
Giấu nỗi niềm của một kẻ hư hao

Người đi rồi trời quên nắng hay sao
Cứ ngày đêm trút mưa rào u ám
Tiếng cười giòn khoác lên màu ảm đạm
Trái tim khờ chai sạn những cơn đau

Ngồng cải vàng thôi nở khoảng vườn sau
Chim mệt nhoài rủ nhau đi tránh bão
Chẳng vấn vương đợi chờ mùa hoa gạo
Tháng ba về thôi đan áo nàng bân

Thiếu một người mà vắng cả góc sân
Tiếng đùa vui cứ xa dần rồi tắt
Giọt mưa nào lỡ rơi trong đáy mắt
Chợt giật mình,lạnh ngắt,vỡ tan

Hơi thở nồng bỗng chốc hóa khô khan
Chìa bàn tay níu muôn vàn kí ức
bến chông chênh giữa đôi bờ hư thực
Biển dập dìu,thao thức suốt canh khuya

Bờ cát xưa nay mất dấu chân về
Nhịp thở dài lê thê từng đêm vắng
Một sợi thương sao bỗng dưng trĩu nặng
Càng bỏ đường càng đắng ngắt cà phê

Từng phút từng giờ chăm chú nắng nghe
Nhỡ biết đâu bước chân về qua ngõ
Gió khẽ đưa câu hẹn thề nho nhỏ
Đợi chờ hoài sao gió lỡ lặng im

Vạt chiều tà in hình bóng vào tim
Mắt dõi theo chân kiếm tìm vô vọng
Tình vỡ rồi còn giọt sầu lắng đọng
Ánh mắt buồn sao còn khóc vì ai

Laika