Từ ngày cưỡi hạc mẹ xa
Canh không ngon nữa vại cà chẳng thơm
Nhà thì bỗng thấy trống trơn
Mùa đông lạnh suốt những cơn gió lùa
Khách vào chơi cũng nhặt thưa
Đâu bàn tay ấm gió mưa giở giời
Ngàn lần con gọi mẹ ơi
Thì ra mất mẹ một đời chông chênh
Thơ Đinh Sỹ Liên (Nam Định)