Bài thơ cuối
Gặp em, như bài thơ, muộn màng
Thu ấy, bao lần mơ em sang…
Đánh mất nụ cười, anh lặng lẽ
Giọt buồn rơi, rơi mãi, khẽ khàng
Anh thèm sao trả em bình yên
Cho đời em vui, thôi ưu phiền
Cho lúc vô tình, em qua nữa
Nhìn mắt em, anh thấy nắng lên
Em hỡi, buồn vui cũng đã rồi
Trách chi anh cũng chẳng còn… vôi
Thà lặng được nào, đi một lẽ
Tái tê thơ cũng bởi yêu người
Tay với khua tìm… mong lãng quên
Khi phố lên đèn, tim nhói lên
Khi nắng tưng bừng, khi mưa rớt
Người ơi, khoảng trống, từ muôn miền…
Viết cho em, như lần cuối cùng
Buồn sao, nghe vẫn tiếng tim rung…
Thôi, lặng lẽ anh về trong phố
Em ơi, đoạn tuyệt mộng tương phùng?
Thôi, anh lặng lẽ, kể từ nay
Lặng lẽ buồn, vui, phố mỗi ngày
Hứng giọt mơ thầm vui một thoáng
Nụ cười chắc cũng bớt heo may.
Sưu tầm