Tuyển chọn những bài thơ hay viết về những kỷ niệm, ký ức về một thời bao cấp của ngày xưa – một thời khó mà quên được của những ai đã từng trải qua giai đoạn này cùng đất nước.
MỘT THỜI BAO CẤP ĐÃ QUA – Thơ: Trương Thị Anh
Nhớ mùa hoa gạo tháng ba
Học trò đi học ghé qua nhặt về
Đường xa cuốc bộ ven đê
Tháng ba giáp hạt đói mê mải lòng
Một thời bao cấp ngóng trông
Chia tem, phát phiếu xếp chồng chờ mua
Bữa ăn cơm ít ngô nhiều
Thức ăn có muối với niêu tương cà
Mong cho giáp hạt mau qua
Tháng năm lúa chín cả nhà ngóng trông
Hương cơm mới, canh cua đồng
Ước mơ nho nhỏ, mà không dễ gì
Một thời bao cấp đã qua
Đói ăn, thiếu mặc nay xa lắc rồi
Không còn phân phối anh, tôi
Ăn ngon mặc đẹp xe hơi điều hòa
Ơn này nhờ có Đảng ta
Hội nhập đổi mới khúc ca khải hoàn.

NHỚ THỜI BAO CẤP – Thơ: Nghiêm Ánh Tuyết
Chợt nhớ lắm cái thời xa xưa ấy
Một lát sắn khô cõng mấy hạt cơm
Gạo mốc rồi nào có còn mùi thơm
Lưng nồi nhỏ mẹ lựa đơm từng bát.
Cá mặn chát ăn dè qua ngày tháng
Ô phiếu nào mẹ dặn xếp hàng mua
Miếng thịt mỏng teo và bố nói đùa
Hôm nay nhé nhà mình vui đại tiệc.
Dẫu còn bé nhưng chúng con đều biết
Ngồi thật ngoan và cứ tự xúc ăn
Sắn độn cơm làm mẹ phải lựa dần
Vì thương bố đau dạ dày khổ quá!
Bố lặng người, rồi thì thầm con gái
Ơ đây này miếng thịt của Thạch Sanh
Con ăn hết rồi bố mẹ còn để dành
Và lại có thịt trong bát con đấy!
Vẫn nóng hổi tình người thời bao cấp
Những tháng ngày bom đạn và chiến tranh
Thắt ruột thương nhưng cũng vẫn phải đành
Con sơ tán, mẹ cha còn chiến đấu.
Bỗng ùa về kỷ niệm thời thơ ấu
Nhà vẫn đây có mẹ lại vắng cha
Anh em mình đều đã chớm tuổi già
Hằn ký ức mà rưng rưng thương nhớ.
MỘT THỜI BAO CẤP – Thơ: Đinh Tiến Hải
Mẹ ơi!
Con lại nhớ ngày thơ trẻ
Một thời bao cấp khó khăn
Mẹ nuôi anh em con lớn lên từ những nhọc nhằn
Trong bữa cơm nhiều hạt bo bo từ cửa hàng mậu dịch
Mẹ ơi!
Tem phiếu một thời
Nhất gạo nhì rau , tam dầu, tứ muối
Thịt thì đuôi đuối, cá biển mất mùa
Câu thơ ấy cứ hằn sâu vào ký ức
Một thời xa vắng mẹ qua
Tan ca về mẹ lại tăng gia
Trồng rau, nuôi gà kiếm dăm ba quả trứng
Đồng gần cho tới bờ xa
Ban mai vừa nở
Chiều tà
Sương rơi…
Mẹ ơi..
Một thời nón lá áo tơi
Bến bờ bao cấp chơi vơi giữa dòng
Hôm nay dáng mẹ đã còng
Con không khóc nhưng cõi lòng nát tan
Mẹ ơi….
Đã qua rồi một thủa
Những khó khăn năm tháng mới nên người
Trong mơ con thấy mẹ cười
Thôi con chẳng nhắc
Một thời đã qua.
NHỮNG ĐỨA TRẺ SINH RA TRONG THỜI BAO CẤP – Thơ: Hoàng Lan
Lũ chúng mình sinh ra từ thời bao cấp
Biết nhau thuở còn chân đất, đầu trần
Cha mẹ chúng mình
Hầu hết là nông dân
Vai bên này còn hằn lên gánh nặng của chiến tranh,
Vai bên kia nhọc nhằn cơm áo.
Có thể nào quên
những ngày một bữa cơm chỉ là củ khoai,
cõng thêm vài hạt gạo,
Sắn gạc nai
lót dạ qua ngày.
Vượt đạn bom trở về, ánh mắt cha nhòe cay
Nhìn đàn con co mình trong giá rét,
Lũ chúng mình nào đâu có biết
Vẫn vô tư chạy nhảy, vui cười…
Đi qua bao mùa hè bỏng cháy,
bao mùa đông xao xác lá rơi,
Những đứa trẻ quê nghèo oằn lưng khênh con chữ,
Vượt qua ngày lam lũ,
Ổ rơm khô ấp ủ
Vách nhà tranh heo hút gió lùa.
Chúng mình đã cùng nhau đi qua những cánh đồng mưa
Nơi mẹ hiền còng lưng buộc từng túm lúa non tránh bão,
Một đời tần tảo
Khêu ngọn đèn dầu thắp sáng ước mơ con…
Đi dọc triền đê, dép bên vạt bên mòn
Bao ngọn cỏ là bấy nhiêu dấu chân chúng mình từng bước,
Những câu thơ ru lòng quên đi những ngày đói cơm, thiếu nước
Phép cộng, trừ khỏa lấp những gian lao….
Chúng mình lớn lên, vời vợi những khát khao,
Những trở trăn lăn cùng vành xe trần truồng phủ đầy bụi đỏ
Những ước mơ tưởng chừng có thể vá trời, bạt gió
Khi bàn chân vẫn vàng vọt màu phèn…
Rồi chúng mình ra đi,
ngơ ngác buổi thị thành,
chạm cuộc sống bon chen
Học phí nên người, cũng vẫn chỉ là củ khoai, củ sắn
Đã biết rớt nước mắt nhìn mẹ cha lụi lầm, kiên nhẫn
Gắng gượng nhìn đàn con khôn lớn mỗi ngày…
Bao nhiêu năm rồi, chúng mình lại về đây
Những đứa trẻ quê nghèo năm xưa lại bá vai ôn nghèo kể khổ
Mắt đỏ hoe, nhắc đến mẹ cha, người còn, người đã nằm dưới mộ
Với quê hương vẫn thấy mắc nợ cả một đời.
Hoạn lộ, quan trường, đứa thành bại, đứa đầy vơi
Xin hãy đừng quên, về một thời xưa cũ
Nơi thuở ấu thơ, chúng mình cùng nhau đi qua đói nghèo, lam lũ
Để tự hào với những gì ta có được, hôm nay.
ĐIỆP KHÚC MỘT THỜI – Thơ: Hoàng Việt Thắng
Cái ngày em mới làm dâu,
Nhà anh, mà ngỡ ngồi đâu cũng thừa,
Cơm ăn chẳng dám xới vừa,
Dăm cân gạo sổ phải mua mấy lần,
Hàng thời bao cấp được phân,
Xếp hàng cũng phải nhanh chân mới còn,
Bao đêm giấc ngủ không tròn,
Gió lùa, chồng vắng, rét hơn ngoài trời,
Bụng to mà chẳng dám ngồi,
Vẫn rửa chuồng lợn, nấu nồi cám to,
Còn bao nhiêu thứ phải lo,
Tã, khăn chờ đợi con thơ chào đời,
Đến khi đã ở riêng rồi,
Một gian tập thể chia đôi hai nhà,
Chồng thì bộ đội ở xa,
Cơm niêu, nước lọ, vào ra một mình,
Chiều về, trường vắng học sinh,
Một mình, lại vẫn một mình một mâm,
Mỗi lần tranh thủ về thăm,
Tàu, xe không đủ tiền cầm đưa em,
Báo, đài không có để xem,
Đêm nằm truyện cũ lại đem đọc dần.
Ôn lại năm tháng thanh bần,
Để mình giữ lại tuổi xuân đến già.
BAO CẤP LÀ CỦA NGÀY XƯA – Thơ: Đỗ Xuân Phong
Bùi ngùi nhớ chuyện ngày xưa
Cái thời bao cấp sớm trưa xếp hàng
Buồn vui tới độ ngỡ ngàng
Phì cười chưa hết đã sang sụt sùi
Trời còn tối thụi tối thui
Thùng xô xủng xoảng nếm mùi chen chân
Vòi nước ri rỉ dần dần
Đến trưa cũng đủ đến phần cho anh
Tay cầm tem phiếu chạy nhanh
Ba lạng thịt, mấy bát sành Hải Dương
Xếp hàng tới tận mép đường
Có giấy giới thiệu mua liền trước tiên
Đong gạo không phải mất tiền
Mười ba kí chẵn chỉ phiền lẫn khoai
Người đông lại xếp hàng dài
“Vui lòng khách đến” đọc hoài không quên*
Tháng qua đến hẹn lại lên
Lại xếp hàng, đứng mà quên nắng tràn
Đội mưa, gió lốc khỏi bàn
Miễn sao có được chút hàng “quốc doanh”
Vợ vui miếng vải sa-tanh
Cái áo phin nõn để dành sang năm
Bao phen ngủ đứng ăn nằm
Cái danh “tiên tiến” hóa thành “hồi môn”
Nhìn kỷ vật cứ bồn chồn
Cái thời bao cấp hớp hồn say say.
*Cửa hàng lương thực nào cũng có hẩu hiệu “Vui lòng khách đến vừa lòng khách đi”.
THỜI BAO CẤP – Thơ: Sinh Hoàng
Nhớ thời bao cấp nghĩ mà vui
Giữ gìn tem phiếu tựa con ngươi
Nếu mà đánh mất là như đói
Sổ gạo to hơn cả lệnh giời
Văn hóa văn minh đứng xếp hàng
Mua từ lạng thịt đến hòn than…
Vải mua tem phiếu luôn luôn thiếu
Oách nhất cô mậu dịch bán hàng
Việc gì cùng cần có ưu tiên
Mua vé tàu xe lắm nỗi phiền
Thôi thì chạy chọt dân phe vé
Không thì cứ đợi… đợi triền miên
Muốn sắm thứ chi đến chợ trời
Mới cũ sẳn đầy bày khắp nơi
Tìm mãi mua được đôi dép nhựa
Nung lửa hàn quai đẹp tuyệt vời
Gạo giá như nhau chỉ bốn hào
Đong về lựa thóc đến mặt cau
Cơm độn gạo thưa nhiều khoai sắn
Nước mắm nước tương chỉ đục ngầu
Bây chừ nhớ lại chuyện ngày xưa
Kể lại cháu con bảo chuyện đùa
Ngày trước Ông làm nghề bơm mực
Vài hào ít ỏi đủ rau dưa.
KẾT
Các bạn vừa xem qua những bài thơ viết về thời bao cấp thật hay & xúc động từ nhiều tác giả. Hãy chia sẻ kỷ niệm & cảm xúc của bạn về khoảng thời gian này cùng kyuc.net bạn nhé!.
Nguồn:https://kyuc.net/chum-tho-ky-uc-nen-kinh-te-bao-cap-mot-thoi