Dẫu chẳng còn gì…

Vắng anh rồi…mặt trời quên nổi nắng
Mưa quên ngừng, dòng nước mãi rơi rơi
Vắng anh rồi…bao thấp thỏm đầy vơi 
Lòng se thắt, nỗi buồn đau trong dạ

Vắng anh rồi…Ngõ quen như…xa lạ 

Chân ngập ngừng mà chẳng biết đi đâu
Vắng anh rồi…xa cách bởi bể dâu
Lòng đau đớn cho cuộc tình tan vỡ

Vắng anh rồi…mảnh hồn em loang lở
Vết thương này vẫn lổ trổ trong tim
Vắng anh rồi…con phố lạnh lùng thêm
Hàng cây đứng rũ mình yên lặng quá

Vắng anh rồi…mùa thu thôi rụng lá 
Nắng phơi mình trên phiến đá hoàng hôn
Vắng anh rồi…cho ai đó cô đơn

Dầu chia cách hai tâm hồn hai ngã.
Ngọc minh

Để lại một bình luận