Em rất sợ khi chính mình yếu đuối
Không thể kìm lòng em lại gọi cho anh
Trái tim này thật sự rất mong manh
Dù ngàn lần em ước mình mạnh mẽ
Em rất sợ khi biết mình không thể
Quên đi anh để có thể nhẹ lòng
Tự hỏi mình như thế có đáng không?
Đợi chờ chi một người không về nữa
Em rất sợ khi hằng đêm vẫn nhớ
Trong giấc mơ thấy anh nở nụ cười
Đưa tay này níu mãi giấc mơ thôi
Nhưng tỉnh dậy nước mắt rơi ướt gối
Em rất sợ và ngàn lần muốn hỏi
Anh ở đâu? Bao giờ mới trở về
Nhưng nhận gì ngoài những nỗi tái tê
Vì em biết người đã đi xa mãi.
(Stam)