Đầu tháng rồi ai mang giấu trăng đi.
Để vần thơ anh thầm thì nỗi nhớ.
Nên trọn đời câu thơ còn dang dở.
Bóng đêm tàn ru hơi thở mùa thu.
Ai đã từng đi tìm trái mù u.
Để câu hát đem tình thu trở lại.
Đêm đắm say cho cuộc tình hoang hoải.
Vòng tay nào mê mải mối tình si.
Phút bên nhau sóng biển vỗ rầm rì.
Ta quyện vào cuồng si cùng với biển.
Quên tất cả những gì đang hiển hiện.
Chỉ đôi ta say đắm biển nhạt nhòa.
Trăng âm thầm tan vào sóng nở hoa.
Ta bên nhau cùng hòa trong lòng biển.
Phút ái ân không gian như tan biến.
Đôi môi mềm quyện mật ngọt ngất ngây.
Trăng vô tình chìm đắm ở nơi đây.
Chỉ để lại ….
Đêm hoang …..
Đầy mộng mị !
Hồng Giang.