Gọi tên nỗi nhớ

Có nỗi nhớ, không gọi được thành tên
Mà mênh mang, những chiều không có nắng
Một mình bước, lang thang trong đêm vắng
Rồi đến bên anh , lặng lẽ khóc… âm thầm

Em có biết gì, về nỗi nhớ đó không ?
Mà anh thấy, ngấn hờn trong khóe mắt
Dù chẳng nói, một câu nào.. than trách
Nhưng nỗi buồn, nhàu nát cả tim ai.

Em có biết không, cứ mỗi buổi sớm mai !
Lại giấu đi, nỗi buồn tê tái đó
Cất thật sâu, không cho ai được rõ
Tận đáy lòng, mong nhớ sẽ ngủ quên.

Nói với em rằng, sợ lắm những màn đêm
Khi hoàng hôn về, phố buông rèm đi ngủ
Lòng thổn thức, cố gồng mình tự nhủ
Rồi lại trách sao, mình mãi cứ yếu mềm

Em có biết gì, về nỗi nhớ không tên ?
Về một nỗi buồn, khóc bên anh vô cớ
Về một ước mơ, suốt đời này dang dở
Về nỗi đợi mong, có lẽ…chẳng bao giờ !
Em có biết không về .. một nỗi đợi , nỗi chờ ….. !!!

Thơ sưu tầm

Để lại một bình luận