Em muốn bây giờ mình có thể gặp anh
Khi mà ngôn từ cúi mình trong suy nghĩ
Em cũng cúi mình trước lòng em mộng mị
Tháng sáu thở dài, nghiêng nắng cháy trên vai
Muốn gặp một người để nói hết đúng – sai
Để được khóc cười như khi chưa hề gặp
Đâu như bây giờ… điêu linh buồn quay quắt
Chỉ thấy mỗi mình soi bóng những cô đơn…
Có thể làm gì để cảm thấy tốt hơn
Khi mà nước mắt trực trào nơi khóe mắt?
Em không khóc được… là em đang giành giật
Giữa em và anh – người vốn dĩ xa rồi
Có lẽ gặp thì vẫn sẽ trách nhau thôi
Bởi lời yêu cũ – vốn chỉ là gian dối
Vì em thương anh, nên em thành có tội
Thương quá một người… Em lỗi với bản thân!
Muốn gặp anh thôi… để lần cuối được gần
Dẫu bình yên ấy, chỉ mình em mong muốn
Muốn gục lòng ai để xoa lành thương tổn
Để những chuyện buồn chỉ như một cơn mơ…
(Thoa Pyo)