Tôi quen em trong một chiều cuối hạ
Nắng nhạt màu.. nắng vội sắp dần qua
Buổi bình minh nhường cho áng chiều tà
Ngày sắp hết.. đêm đã gần đi tới
Nơi quán vắng bên đường mờ sương khói
Của núi đồi heo hút một vùng cao
Chợt bổng nhiên nhìn thãy dáng em vào
Người thon thả nhưng dáng buồn vương mắt
Ngồi lặng im trong trầm tư tỉnh lặng
Nét mặt buồn đôi mắt ngó hư không
Dường như em có tâm sự trong lòng
Về dĩ vãng hay tương lai mờ mịt !
Rồi đêm xuống một màn đêm cô tịch
Thật ngập ngừng tôi đến hỏi thăm em
Mắt ngại ngùng em nín lặng nhìn xem
Phút sau chót em giải bày tâm sự
Ở nơi đây em là người viễn xứ
Mối tình đầu đã sớm vội chia tay
Giờ nơi đây giửa chốn mịt mùng này
Em cần lắm một bờ vai để dựa
Và như thế chuyện cứ dần như thế
Tự bao giờ ta lại cảm thông nhau
Rồi ngại ngùng rồi ánh mắt gởi trao
Lòng thầm nhủ chắc duyên trời sao nhỉ !
Ánh trăng nhú bên núi mờ tri kỷ
Ta ra về lặng lẻ bước bên nhau
Hai cõi lòng như hòa quyện khít khao
Cùng chung bước để đi tìm hạnh phúc !
MH