Thơ tình yêu chiều hôm nay

Thơ tình yêu chiều hôm nay

Chiều hôm nay bóng hình anh còn đó

Trong tim em từng giọt nhớ hao gầy

Gió xa về thổi nhẹ hạt sương bay

Màn đêm xuống âm thầm cơn mưa nhỏ


Chiều hôm nay ngỏ hồn xanh nhung nhớ

Cát bụi về phong dấu tích hoang sơ

Con sóng xa tít tắp vỗ mạn bờ

Ép dư lệ một vần thơ dang dở


Chiều hôm nay mưa khép màn sương khói

Chút nắng vàng rơi tản mạn buồn tênh

Bóng con thuyền xa bến chợt lênh đênh

Ngoài thiên lý cánh chim ngàn rũ mõi


Chiều hôm nay em thì thầm tiếng gọi

Vẽ tên anh trong khoảng trống vô hồn

Gió ngập ngừng bên vạt nắng hoàng hôn

Cho tơ liễu xanh xao buồn rũ đợi


Chiều hôm nay tình vào trong đêm tối 

Gió cô liêu xào xạc lá bên đường

Một thuở nào ta đã nói yêu thương 

Rồi xa lạ thẫn thờ buông tóc rối


Chiều hôm nay thơ gầy lời trăn trối

Trả cho anh những kỷ niệm êm đềm

Đêm trăng nào khi chợt nhớ về em

Muà thu chết trong cuộc tình sau cuối


H.N. (st)


Chiều hôm nay


Chiều hôm nay chợt nhớ về em đó

Trong tim anh ủ rủ tự bao giờ 

Gió lạnh Thu về ngoài song cửa vi vu

Màn đêm xuống nhắc nhở thời còn hai đứa


Chiều hôm nay sao giống chiều xưa quá

Cát bụi tung bay khi anh đón em về

Con sóng ngoài khơi ngầu nước đục lê thê

Ép dã tràng trốn chạy ngoằn ngoèo trên bãi


Chiều hôm nay ngoài khơi thuyền chưa thấy

Chút nắng vàng còn uể oãi nghiêng nghiêng

Bóng đảo xa dường sắp khuất trong đêm

Ngoài trống vắng chưa lên đèn đánh cá


Chiều hôm nay mưa sắp về biễn cả

Vẽ nền trời nhiều mây xám âm u

Gió thổi về mang hơi nước sương mù

Cho lạnh lẻo thấm sâu hồn đơn độc


Chiều hôm nay bổng nghe lòng muốn khóc

Gió than van cũng rên rỉ như mình

Một thuở nào vui hẹn kiếp ba sinh

Rồi đổ vở đành chia lìa hai ngả


Chiều hôm nay khi tuổi đơì sắp ngã

Trả xong chưa những phiền lụy thế gian

Đêm chỉ làm ám ảnh thêm hoang mang

Mùa Thu đã chết và Đông sắp về tiễn biệt.



Bình Ca

Thành phố từ đó không còn em nữa

Thành phố từ đó không còn em nữa

Có một thời như thế, chúng mình yêu
Thành phố nơi nào cũng in dấu chân hai đứa
Cả tiếng ve cũng thành nỗi nhớ
Những vuông cỏ xanh như những mảng rêu buồn
Anh nắm tay em đi suốt những hoàng hôn
Nụ hôn vội góc giảng đường tối muộn
Cả vòng tay ôm xuyên qua sương mù sáng sớm
Lúc ngả đầu vào nhau quán vắng ban trưa
Chúng mình đã hứa hẹn điều gì với nhau chưa?
Mà tên hai đứa lồng vào nhau trên thân cây phượng vỹ
Hoa cứ đỏ để bây giờ rối nghĩ
Thành phố bơ vơ một nụ cười buồn
Thành phố giấu em vào những trận mưa tuôn
Nơi quán cũ anh ngồi chờ dạo đó
(Bây giờ quán ấy chỉ còn trong nỗi nhớ)
Và em….
Đã hứa với nhau bằng những nụ hôn mềm
Nên nỗi nhớ bật lên thành tiếng gọi
Tiếng gọi lẫn trong mưa, nỗi nhớ buồn như nắng
Anh còn biết đi đâu?
Anh còn biết đi đâu khi mọi con đường
Đều nhắc anh về một thời như thế
Hoàng Anh Tú

Thơ buồn Cô đơn

Thơ buồn Cô đơn 

Có những lúc tôi cảm thấy cô đơn
Nhưng xung quanh không có ai chia sẻ.
Tôi cứ thế ngồi một mình lặng lẽ,
Để cô đơn xâm chiếm cả cõi lòng.
Có những lúc làm việc nhỏ chẳng xong,
Nhưng xung quanh chẳng có ai chung sức,
Tôi lại cố phải một mình tự lực,
Để trái tim thêm dày dạn thật nhiều.
Có những lúc tôi cảm thấy cô liêu,
Đôi chân bước tưởng chừng như gục ngã.
Xung quanh tôi vẫn toàn ai xa lạ,
Để tôi thành kẻ gục ngã cô đơn…
Ngọc Anh Branding,

Một mình tôi lang thang trên phố

Có những chiều như buổi chiều nay
Tôi một mình lang thang trên phố
Cô đơn buồn giữa dòng người hối hả,
Phố thì đông sao vẫn thấy lẻ loi…
Có khi nào, anh chợt nhớ đến tôi?
Nhớ cô bé, nhớ một người xa lạ
Trong trẻo quá khiến lòng oi ả
Chút muộn phiền… xin gửi lại… phố đông.
Ai chợt qua, có phải là anh không?!
Sao giống quá, hình như không giống.
Niềm vui chợt đến bỗng trở thành bọt sóng
Mắt ai nhìn đăm đắm phía không anh.
Tôi vẫn đi trên phố một mình
Người vẫn đông và phố thì ồn ã
Chỉ thiếu anh và thế là tất cả.
Biến hồn tôi thành cát bụi hư không…
Sưu tầm ( Thơ buồn hay)

Bài thơ cuối cùng

Bài thơ cuối cùng

Anh ạ, tháng ngày xa quá nhỉ…
Một mùa thu cũ một lòng đau.
Ba năm ví biết anh còn nhớ
Em đã câm lời có nói đâu ?
Đã lỡ thôi rồi chuyện biệt ly,
Càng khơi càng thấy lụy từng khi.
Trách ai mang cánh ti-gôn ấy
Mà viết tình em được ích gì ?
Chỉ có ba người được đọc riêng
Bài thơ “đan áo của chồng em”.
Bài thơ đan áo nay rao bán
Cho khắp người đời thóc mách xem.
Là giết đời nhau đấy biết không ?
Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung.
Giận anh, tôi viết dòng dư lệ
Là chút dư hương, điệu cuối cùng.
Từ nay anh hãy bán thơ anh,
Và để yên tôi với một mình.
Những cánh hoa lòng, hừ! đã ghét
Thì đem mà đổi lấy hư vinh.
Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi.
Buồng nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp
Đi nhớ người không muốn nhớ lời.
Tôi oán hờn anh mỗi phút giây,
Tôi run sợ viết bởi rồi đây,
Nếu không yên được thì tôi chết.
Đêm hỡi làm sao tối thế này ?
Năm lại năm qua cứ muốn yên,
Mà phương trời nhớ chẳng làm quên.
Mà người vỡ lở duyên thầm kín
Lại chính là anh, anh của em.
Tôi biết làm sao được hỡi trời!
Giận anh không nỡ, nhớ không thôi.
Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt
Sợ quá đi anh… có một người…
Bài thơ buồn này được xuất bản năm 1938, cho đến nay vẫn không rõ tác giả là ai, nên được xem là tác phẩm khuyết danh.

Em trong mắt tôi

Em trong mắt tôi

Em cứ đi tìm hạnh phúc của em đi
Và hãy quên rằng, còn có anh trong đó
Hãy quên rằng, ở nơi đây em có
Có một người không phải là hạnh phúc của em
Anh sẽ lùi vào bóng tối để xem
Những người yêu em, ai là người chân thật
Để anh xem đâu là bờ vai tin cậy nhất
Để mỗi khi em buồn, đều có một bờ vai
Anh tình nguyện làm một người anh trai
Làm bờ vai mỗi khi em muốn
Làm cơn mưa, xóa tan đi phiền muộn
Làm ánh mặt trời sưởi ấm những ngày đông
Dù người đời nói em có lông bông
Nói em không thủy chung, hay xấu xa đến mấy
Anh chả quan tâm bởi vì anh chỉ thấy
Em là thiên thần, trong mắt của anh thôi.
Sưu tầm

Yêu để đời thêm yêu

YÊU ĐỂ ĐỜI THÊM YÊU
***
YÊU
Yêu là bớt con tim một nửa
Một nửa cho ta đủ sống đợi chờ
Còn một nửa bên trái tim người yêu mến
Để ngăn bờ đắp lũy dệt ước mơ. 
*
Yêu là tự đem đời ta trao tặng
Dẫu người mình yêu có nhận hay lơ
Yêu là lúc lòng ta trăn trở
Biết khổ đau nhưng vẫn tôn thờ.
Sưu tầm

Liệu có người nào ?

 LIỆU CÓ NGƯỜI NÀO

Liệu sau này sẽ có người yêu ta
Sẽ dìu ta qua bao thăng trầm không nhỉ?
Liệu có người nào sẽ cùng ta thủ thỉ
Những vui, buồn khi xuân, hạ, thu, đông.

Liệu có người nào cùng ta vượt gió giông
Ôm chặt ta cho lòng thôi lạnh giá
Liệu có người nào nguyện sẽ làm tất cả
Để ta mỉm cười quên giá rét, chơi vơi.
Liệu có người buồn những lúc ta không vui
Chìa bờ vai ra cho ta vùi đầu khóc
Xoa mái đầu cho ta quên mệt nhọc
Liệu có người nào nguyện cười khóc cùng ta.
Liệu có người nào sẽ cảm thấy xót xa
Khi ta buồn khóc nhạt nhòa mi mắt
Liệu có người nào siết tay ta thật chặt
Phố đông người sợ lạc mất ta không?
Liệu có người nào làm ấm những đêm đông
Làm gió mát trong giữa trưa hè oi bức
Liệu có người nào sẽ vì ta thao thức
Đặt ta vào nơi ngực trái thiêng liêng.
Liệu có người nào cho ta những niềm tin.
Lai Ka
Top