Phân thân

Anh đừng nói sẽ yêu em trọn đời 

Vì như thế thì giống người ấy mất! 

Người ấy từng nói với em những lời tưởng chừng rất thật 

Nhưng cuối cùng lại biền biệt ra đi… 


Có ai 18 tuổi mà cắt nghĩa hết điều chi ?

Em cứ ngỡ người con gái nào lớn lên cũng phải chịu hơn một lần dang dở 

Mười tám tuổi thường đón tình yêu với cổng rào mở ngõ 

Trái chín dần khô để lại cho mùa sau những vết cắn lạnh lùng 


Anh đừng buồn sao em đến với anh quá ngập ngừng 

Dẫu sao thế hãy còn tha thiết lắm 

Những dấu chân em qua mưa dầm thấm thía 

Vết xước hôm nào vẫn ứa máu khôn nguôi 


Ở bên anh em không còn đơn côi 

Nhưng cũng không còn những buổi cồn cào nham thạch 

Đá cồn cào sôi – cồn cào bùng cháy 

Khao khát yêu thương – níu kéo thời gian 


Bờ vai anh tin cậy bình yên 

Em dấu vào đó giọt tủi hờn – khóc cho người khác 

Sao anh không trách em hợt hời nông cạn 

Mà bóng tùng mãi nghiêng xuống chở che? 


Em tự giận mình sao chẳng thể nào quên 

Hay chưa đủ bao dung thứ tha người xanh bạc? 

Một lần vơi đi làm tình yêu đâu còn là vô hạn 

Sao không thể hết nhớ người để sống cho anh?


— Phân thân | Vũ Thùy Dương.

Chùm thơ “Những phút giây bừng sáng”

Những phút giây bừng sáng

Thơ của Ái Nữ
1
Khi anh nói “Anh yêu em!”
Mọi âm thanh trên thế gian đều ngừng bặt
Riêng hai con tim chung nhịp đập khát khao.
Khi ta nhìn vào mắt nhau
Muôn khúc nhạc ngân vang, chim trời nhảy múa
Mùa xuân bừng sáng khắp nơi.
Anh yêu ơi
Cả vũ trụ ấm trong hơi thở
Chúng ta bay lên giữa muôn vì tinh tú
Không gian dậy tiếng yêu thương.
Khi anh nói “Anh yêu em!”
Hương muôn hoa đượm thành mật ngọt
Bầy ong nhộn nhịp bay về xây tổ mới
Bầu trời rộn rã tiếng chim.
Khi anh nói “Anh yêu em!”
Muôn gương mặt nở nụ cười rạng rỡ
Những dòng sông lao nhanh về biển cả
Bao tươi xanh ngời trên cây lá
Cuộc đời có thêm thi sĩ là em.
2
Phải kể chuyện của chúng mình ra sao
Khi tình yêu giản đơn như lẽ sống
Không có điều tầm thường trói buộc
Không gì ngăn tâm hồn hai nửa hướng về nhau.
Phải kể chuyện của chúng mình ra sao
Khi khoảng cách không gian giữa đôi ta chưa gần lại
Tay anh chưa một lần được nắm tay em.
Vâng, chỉ là chuyện đôi trái tim
Chung ước mơ, chung niềm tin ấp ủ
Đã sống trong nhau thủ thỉ tâm tình
Vượt qua đêm dài cho đến bình minh
Bỗng hóa mặt trời rực rỡ.
Em không còn viết những chuyện tình tưởng tượng
Bởi đã viết ra câu chuyện của riêng mình
Anh không còn gieo những vần thơ buồn bã xót thương
Vì tình yêu em đến xóa đi tất cả
Ngọn lửa tình yêu xua đi băng giá
Phá tan đau thương trong cuộc đời này…
Vâng, tặng phẩm diệu kỳ đã tặng ban như thế
Xin dâng trọn cho đời tiếng hát mê say.
3
Anh đến với em khi bị trúng thương
Sâu tới mức làm tâm hồn gãy cánh
Anh chới với trong mênh mông tuyệt vọng
Em bắt lấy đem về góc nhỏ của em
Em cuốn anh trong dải lụa thật êm
Hà hơi ấm cho trái tim chết ngất
Trái tim anh dần dần tỉnh giấc
Khóc kể em nghe mình chết vì đâu.
Em thấy anh mới thật đáng thương sao
Nhìn anh khóc mà em yêu, yêu quá
Vỗ về anh bằng lời ru thương nhớ
Nuôi dưỡng anh bằng phương thuốc tình yêu
Ấp ủ anh mỗi sớm mỗi chiều
Quên cả trái tim em mưa gió.
Đến một sớm khi bình minh gõ cửa
Em giục giã anh trong tê tái biệt ly:
“Vết thương đã lành sao anh chẳng bay đi?
Em cũng như anh yêu bầu trời phóng khoáng”.
Anh vẫn bên em tần ngần rũ cánh
Bởi anh quen hơi ấm của em rồi.
Em chợt hiểu ra, vui sướng mỉm cười
“Em yêu ơi, bay cùng anh nhé!”
4
Đêm dài và rộng
Em tìm anh trong nỗi nhớ thẳm sâu
Trong dòng tư duy xiết chảy.
Em hôn lên trán anh, xoa lên mái tóc
Mắt anh mênh mông như đại dương xanh
Ngực anh phập phồng muôn vàn con sóng
Dội vào tim em âu yếm nồng nàn.
Bao ước mơ kìm nén
Em sắp vỡ tung và tan biến
Trước cái nhìn anh dò hỏi.
Nhưng anh đã nâng em, ôm riết trong vòng tay lửa
Rực cháy đam mê.
Em chết đi rồi lại hồi sinh
Trong cuộc sống hoàn toàn mới
Nghe hạnh phúc trên tay đang nảy lộc đâm chồi.
5
Anh thân yêu, mỗi lần trước biển
Anh suy nghĩ gì về biển và em?
Biển cũng ru anh bằng tiếng hát thật êm
Cũng âu yếm với dạt dào sóng vỗ…
Tình em trao anh chẳng khi nào bão tố
Đi giữa tình yêu anh không biết cô đơn
Nỗi nhớ của em anh sẽ thấy dài hơn
Vì em yêu anh không bờ không bến.
Nơi sâu nhất người còn dò bụng biển
Nào ai đo sâu thẳm tình em
Thủy triều có lúc xuống lúc lên
Tình yêu em cứ trào dâng mãi mãi…
Anh yêu ơi, biển sẽ hiền dịu lại
Nếu trong gian nguy anh nghĩ về em.
6
Tình yêu mang ánh sáng
Trái Đất quay trong vũ điệu
Em say trong ánh mắt anh yêu.
Những ngôi sao chổi vút qua
Những ngôi sao băng lóe sáng
Dải Ngân Hà động sóng
Từng trận mưa sao rơi…
Thế gian sôi lên nước mắt nụ cười
Nào hát ca, nào oán thán
Những xó xỉnh tối tăm, những đầm lầy, những sa mạc trắng
Bừng sáng lên trong vũ điệu tình yêu
Đâu làm sờn lòng ta những đỉnh núi chót vót cao
Những mỏm đá ngầm giữa trùng khơi không làm ta run sợ.
Nào loài kình ngư, nào loài thú dữ
Nhảy múa lên tận hưởng yêu thương!
Hỡi các vị thần linh ở tít cao xanh
Có hài lòng chăng với lễ vật hiến dâng người?
Hãy ban cho trần thế bất tận niềm vui
Nâng đỡ những linh hồn đau khổ…
Bước đường ta đi đã có tình yêu là ánh lửa
Soi rọi khắp nhân gian.

Hãy tha thứ cho anh

Hãy tha thứ cho anh

Biết trái tim chẳng có tội gì đâu 
Khi em không thể yêu anh hơn nữa 
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ 
Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ… 

Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa 
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy 
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy 
Em bồi hồi,em vội vã,em yêu… 


Hãy tha thứ nghe em có biết bao điều 
Anh không thể và chúng mình… không thể 
Sao hôm _Sao mai cách xa đến thế 
Câu thơ này có tới được cùng em


Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh 
Anh mãi yêu em một tình yêu …không thể 
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ 

Anh bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu.LOVE U!
Top