Buồn vu vơ …

Lúc buồn lại nghĩ vu vơ

Gom mây góp gió làm thơ tình buồn
Buồn nào làm giọt lệ tuôn
Tình nào đem đến nỗi buồn trong ta
Hay là tiếng hát lời ca
Nghe sao thương quá thiết tha lòng người
Nghĩ gì đây hỡi người ơi
Biết bao nhiêu chuyện cuộc đời ngổn ngang
Đời theo năm tháng phai tàn
Có ai đứng đợi thời gian quay về
Đường đời dài bước lê thê
Quên đi giấc mộng ngủ mê qua rồi
Mây buồn theo gió mây trôi
Có chăng còn lại mỗi tôi nơi này
Đứng nhìn xa tít chân mây
Trông nơi đầu gió cho ngày qua mau
Ngày mai ai biết thế nào
Đời ta rồi sẽ ra sao hỡi người
Bây giờ buồn quá người ơi
Thôi ta đi ngủ cho đời thêm vui.
Nguyễn Hữu Hiệp

Bài thơ về trăng

Trăng khuya trăng khuyết trăng mờ

Trăng ơi có tự bao giờ hỡi trăng
Trăng mờ sương phủ mây giăng
Trên kia có phải chị Hằng đứng trông
Trăng buồn trăng biết gì không
Nơi đây có kẻ nhớ mong một người
Nhớ ai những lúc khi cười
Làm ta xao xuyến biết đời nào quên
Tình nào đã khắc ghi tên
Lệ nào đã lỡ rơi trên mắt rồi
Mây buồn theo gió mây trôi
Còn đây ký ức trong đời khó phai
Tìm vui với chén men say
Mong sao đến một ngày sẽ qua
Bởi buồn đâu chỉ riêng ta
Buồn trong nhân thế đâu là riêng ai
Chỉ cần nghĩ đến ngày mai
Năm dài tháng rộng phôi phai tình này.
Nguyễn Hữu Hiệp

Thơ buồn nửa đêm

Đêm khuya người lại đánh đàn
Ngân nga khúc hát lỡ làng không tên
Vì buồn người cố tìm quên
Hay vì nỗi nhớ trong đêm làm buồn

Người buồn ai có biết không?
Hay là người giữ trong lòng mãi thôi
Cũng buồn lặng lẽ đêm trôi
Thời gian đâu có đợi người mãi đâu

Cớ sao nhớ mối duyên đầu
Tình rơi vực thẳm hố sâu mất rồi
Mây buồn theo gió mây trôi
Núi kia còn đợi bồi hồi tiếc thương

Giống như bốn bể trùng dương
Sóng xô sóng trước lẽ thường mà thôi
Biết sao đây hỡi cuộc đời
Nói cho ta biết một lời mà thôi

Để không nghĩ chuyện xa vời
Tìm về lặng lẽ một thời xa xưa ?!

Nguyễn Hữu Hiệp

Một ngày nghỉ

Hôm nay chủ nhật đi chùa

Cầu mong khấn nguyện điều chưa toại thành
Mọi người nhìn khắp xung quanh
Ai cũng hớn hở thành tâm một lòng
Dòng đời biển rộng mênh mông
Thế gian thử hỏi ai không muộn phiền
Con người đâu phải như tiên
Dòng đời xua đẩy tình tiền trái ngang
Một khi đời đã trót mang
Nghiệp ta phải trả nhân gian kiếp này
Phải chi là giống cỏ cây
Hay là ngọn gió áng mây trên trời
Chẳng cần phải nghĩ người ơi
Chẳng thương chẳng nhớ người nơi phương nào
Người còn nhớ chuyện hôm nao
Là tình còn mãi dạt dào chẳng êm
Thôi gác lại chuyện êm đềm
Bây giờ kể tiếp chuyện thềm trước sân
Trước sân chính điện hai tầng
Có hồ rùa nhỏ có hàng cây xanh
Có tượng Phật bà Quan Âm
Có cây hoa nở quanh năm đó là
Giống cây tên gọi Tha La
Có trong khúc hát bài ca não lòng
Chính điện Thầy giảng bên trong
Bên ngoài mưa đổ mưa không chịu ngừng
Mưa buồn mưa chẳng chịu ngưng
Thời gian tĩnh lặng theo từng giọt mưa
Cuối buổi thì đã giữa trưa
Cơm chay có sẵn ai chưa về nhà
Ở dưới tụ bảy tụm ba
Người ngồi rửa chén lau nhà dọn cơm
Mình ngồi lau dọn tinh tươm
Nào chén nào dĩa chẳng buồn nữa luôn
Đói quá cơm hổng ăn luôn
Ai kêu thì nói ăn cơm sáng rồi
Nói thì là nói vậy thôi
Bụng cứ đánh trông liên hồi chẳng ngưng
Ngoài kia mưa vẫn chưa ngừng
Cổng chùa vắng lặng mưa dừng mãi rơi
Nhanh chân về vội mà thôi
Mưa rơi ướt áo biết nơi nào dừng
Đi mưa nhưng cũng vui mừng
Một ngày ý nghĩa ta từng trải qua
Giờ buồn nghe một khúc ca
Vì đợi vẫn đẹp vẫn là của ta ?!
Nguyễn Hữu Hiệp

Thơ tình buồn nguồi ngắm trăng

Ngồi buồn ngắm ánh trăng thanh
Sao thời gian lại trôi nhanh hững hờ
Có trăng có gió thành thơ
Có đàn ta hát vu vơ lời tình
Buồn vì chỉ có một mình
Phải chi có bạn tâm tình thì vui
Buồn theo năm tháng chôn vùi
Câu ca tiếng hát làm vui cuộc đời
Men say tiếng nhạc lả lơi
Quên đi những chuyện trong đời đã qua
Lời tình một khúc hoan ca
Lắc lư theo nhạc mình ta với đời!

Nguyễn Hữu Hiệp

Thơ buồn tàn tro

Em đi để lại con đường
Hàng cây đứng đó bên đường chơi vơi
Gió lay từng chiếc lá rơi
Cơn mưa mùa hạ cuối trời đìu hiu

Ngày xưa em thật mĩ miều
Hào hoa hương sắc ít nhiều đẹp đôi
Ngày xưa em đến bên tôi
Như làn gió nhẹ cho tôi phiêu bồng

Duyên tình ấp ủ những mong
Tình sâu nghĩa nặng trong lòng còn ghi
Bây giờ em đã ra đi
Sang sông để lại sầu bi tim nầy

Mong sao hoa lá cỏ cây
Bốn mùa tươi tốt từ đây tới già
Còn tôi nhớ mãi tình xa
chôn vào kỷ niệm tình ta với người
bao giờ cây chết lìa đời

mới thôi không đứng dưới trời đợi em .

Thơ tình thương

Thương em thương đến bao giờ

Thương em anh vẫn đợi chờ từng đêm.
Thương sao vạt nắng bên thềm
Thương sao trăng khuyết êm đềm dần trôi.

Thương người cuộc sống đơn côi

Thương ai kiếp sống nổi trôi cơ hàn.
Thương người duyên nợ dỡ dang
Thương người một kiếp hồng nhan bạc phần.

Thương cha năm tháng tảo tần

Thương mẹ khó nhọc muôn phần đắng cay.
Thương người chìm đắm cơn say
Thương cho một kiếp đọa đày tấm thân.

Thương người như thể thương thân

Thương người như thể một phần của tôi
Thương người ở chốn xa xôi
Thương chăn gối lẻ đơn côi lạnh lùng.

Thương cho một kiếp tình chung

Thương cho một kiếp lạnh lùng tình yêu.
Thương nhiều chẳng nhận bao nhiêu
Thương rồi lại để điều hiu tháng ngày.

Tháng Sáu trời mưa

Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong toả đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận

Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại
Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya
Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng…

Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa
Hãy gửi cho nhau từng hơi thở mùa thu
Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ

Và hãy nói năng những lời vô nghĩa
Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai
Hãy để môi rót rượu vào môi
Hãy cầm tay nhau bằng ngón tay bấn loạn

Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
Đêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan
Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn
Nếu em sợ thời gian dài vô tận

Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống
Trời không mưa em có lạy trời mưa?
Anh vẫn xin mưa phong toả đường về
Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm.

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là nhan sắc

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu.

Đèn khuya

Tặng người đẹp trong tranh họa Thiếu nữ và hoa sen của Bùi Xuân Phái 


Đêm về qua phía nhà em, 
Thấy em còn thức chong đèn học khuya 
Hay là mải miết say mê 
Bài thơ trao vội lúc về học ư ? 

Bao năm trao đổi thư từ, 

Bao đêm thao thức làm thơ tặng nàng. 

Thôi về thu góp hành trang, 

Chu toàn khoa cử, xa nàng ít lâu. 

Bao giờ sự nghiệp đẹp mầu, 

Con đường danh phận bắt đầu thênh thang 

Nhờ người nói với mẹ nàng, 

Xin cho bên ấy được sang bên này. 

Bao giờ đẹp lá trầu cay, 

Quan viên hai họ vui ngày vu quy. 

Đâu còn thư nọ, thơ kia, 

Đâu còn phài thức đèn khuya một mình.


Cố Hoạ sĩ Bùi Xuân Phái (1920-1988), hoạ sĩ nổi danh được mọi người biết đến qua những bức hoạ về thành phố cổ Hà Nội. 

Hoa pháo hồng

Đài trang đôi mắt nhung huyền, 

Sao nhìn mà bắt ưu phiền tung bay, 

Diù tâm tư ngả mơ say 

Cho ta quên những tháng ngày long đong. 


Từ quan treo ấn thong dong 

Thả thuyền suối tóc xuôi dòng thần tiên. 

Mảng vui lạc ngả Đào Nguyên, 

Xin cho tá túc vì quên đường về. 


Xin cho được ngắm tóc thề 

Bờ vai e ấp lối về yêu thương. 

Xin cho được biết quê hương 

Của say mê với ghen tuông giận hờn. 


Xin cho diù bước hoàng hôn, 

Bên nhau riú rít dù đường còn xa. 

Cho thư sinh biết ngọc ngà, 

Đừng cho đau đớn xe hoa pháo hồng.

Top