Mạnh mẽ lên nào… đừng yếu đuối… tôi ơi!

Ai nhuộm nỗi buồn cho vạt nắng chiều nay
Để khoé mắt cay ngỡ một trời mưa đổ
Thành phố lớn… mà lòng người thì nhỏ
Chẳng có nơi nào làm điểm tựa dừng chân.

Mạnh mẽ bao nhiêu cũng đôi lúc thấy cần
Một bàn tay ngại ngần khẽ vuốt ve mái tóc
Một bờ vai kề bên để dựa vào mà khóc
Để dốc cạn lòng cho vơi bớt lo âu.
Đã chẳng thể cứ đi như một chuyến tàu
Có điểm bắt đầu, mỗi chặng dừng, kết thúc
Dẫu cuộc hành trình đớn đau hay hạnh phúc
Cũng sẽ quay về rồi tiếp tục ra đi.

Nên lại tự ghìm giọt nước mắt trên mi
Và thản nhiên đón chông gai phía trước
Con đường dài riêng một mình độc bước
Nên dẫu có đau cũng phải học cách cười.

Sưu tầm

Để lại một bình luận