Nếu anh có được,quyền năng tối thượng?
Anh gom mây,che khuất nẽo gió về!
Để giá rét không còn lạnh tái tê!
Em sẽ tươi cười,vì lạnh se se, hạnh phúc!
Anh sẽ đem Xuân về cho kịp lúc!
Muôn hoa tươi,khoe sắc ngắm em cười!
Em trẻ lại ở độ tuổi đôi mươi.
Anh sẽ đưa em về một miền hoa cỏ!
Sẽ một mình,ngắm nhìn mùa lá đỏ!
…..Rồi thẩn thờ.
Cho em trở lại,những kí ức tuổi thơ!
Ngày đó em chưa biết,
Phận người nhiều bão nổi!
Như hoa kia,tả tơi vì gió thổi!
Cứ tung tăng,dung dẽ,…chơi đùa!
Em chưa biết,những toan tính thắng-thua!
Với lòng người thường hay thay đổi!
Với vòng quay điên cuồng,sống vội!
Và anh vui!Em đã có chốn yên bình!
Chỉ ước thôi!một buổi sáng bình minh
Chỉ ước thôi!một quyền năng tối thượng!
Anh đón em về…nối lại bến yêu thương!
Anh Khôi