Cay Đắng
Có lẻ ta say_ quá chén rồi
Nên tình tri kỷ vỡ nên đôi
Người đi giủ áo không thèm nhớ
Kẻ ở lệ tràn_ cay đắng thôi..
Tiễn Biệt
Rót rượu mời nhau chung tiễn biệt
Lạnh lùng ai đó đã đi rồi!
Bỏ cả lòng ta_ như biển biếc
Một chiều sóng dạt_ mộng phai phôi..
Chén Đắng
Uống nghẹn đêm này tràn chén đắng
Vì sao? Ta chẳng hiểu vì sao
Trăng ơi_ treo mãi niềm đơn chiếc
Cứ rót lòng ta nỗi nghẹn ngào..
Dấu Nghẹn
Lẽo đẽo ta về trong dấu nghẹn
Nặng nề lê bước giữa hoang sơ
Lòng sao chứa mãi niềm cay đắng
Rơi xuống hồn hoa_ vỡ tiếng thơ.
Trũng Mắt Buồn
Đêm khô nét ngọc dường như cạn
Lóng lánh sao sa trũng mắt buồn
Níu kéo mộng về sao chẳng thấy?
Ngẩn sầu_ ta lạc giữa đêm suông.
Chát Dạ
Giọt đắng tràn qua nghe chát dạ
Mèn nồng còn xé ở trên môi
Tắt lịm nụ cười chưa lơi lả
Hương thu phai nhạt ở đâu rồi?
Ánh Thu Tàn
Ta trôi trong ánh thu tàn
Đêm đau đáu nhớ_ bẽ bàng duyên xưa
Nhặt từng chiếc lá thu mưa
Đắp sao cho ấm_ cho vừa tim côi!
Bốn Mùa
Xuân tàn trên cánh hoa rơi
Hạ reo nắng cháy khát lời yêu thương
Bóng thu chưa đậm áo hường
Lòng ta hóa gió gửi vườn đông xưa!
Đoạn Lòng
Chén rượu khuya buồn_ ai đã cạn?
Đoạn lòng ngày cũ chít khăn tang
Bụi xóa mùa xưa, phai dấu lệ
Khóc cuộc tình này, giọt chứa chan!
TT