Hôm nay Thobuon.Com xin gửi tới các bạn những bài thơ hay và ý nghĩa về ngày đặc biệt đó là ngày : Gia đình Việt Nam. Chúc các bạn vui vẻ bên gia đình, người thân yêu của mình nhé 🙂
Cha Mẹ Yêu
Cha là dòng sông cho con tắm mát
Mẹ là gió mát cho con bay xa
Con là bài ca bay theo gió mẹ
Con là suối trẻ chảy về sông sâu.
(Tác giả: Hà Thị Tố Nga)
Gia đình
Khi rời xa mới biết ý nghĩa của gia đình
Mới biết niềm vui trong từng cử chỉ
Mới biết hạnh phúc phải đâu nào xa xỉ
Vì chỉ một nụ cười cũng đủ ấm con tim…
Giữ mãi gia đình trong một góc riêng
Để nhớ để mong để âm thầm cầu nguyện:
– Xin nỗi buồn đừng hằn trên mặt mẹ
Và nụ cười đừng chia cách môi cha…
Gia đình thân thương trong hình bóng quê nhà
Nơi có mẹ cha có ông bà anh chị
Có cả xóm giềng và những người tri kỉ
Luôn cạnh bên chia sẻ nỗi vui buồn…
Vòng tay mùa đông
Khi giá rét mưa phùn cùng tràn xuống
Bàn tay ai tê cóng nước chạm vào
Nhớ thân gầy cha quê nhà chẳng khỏe
Giữa gió mùa giữa cái lạnh buốt xương…
Ngôi nhà nhỏ núp dưới bóng quê hương
Có bụi chuối gió đưa thêm xào xạc
Có cánh cửa khép hờ cùng gió bão
Đựng niềm vui, tiếng cười nói rộn vang…
Khi xa nhà, khi đông lạnh đã sang
Con nhớ nhà nhớ ổ rơm ngày ấy
Nhớ vòng tay.. mẹ ơi… sao quen thuộc…
Giữa mùa đông bỗng thấy ấm lạ lùng…
Con vẫn còn bé
Với bố mẹ con luôn là đứa trẻ
Vẫn thơ ngây, bé bỏng chẳng biết gì
Vẫn cần bảo ban cần yêu thương bảo bọc
Dù tuổi con chẳng bé bỏng nữa rồi…
Và khi con nghĩ rằng con khôn lớn
Con ương ương mình đúng chẳng nghe lời
Làm bố mẹ buồn con nào đâu hay biết
Chỉ mình con – con vui sướng… riêng con…
Rồi con lớn thêm con biết nhiều hơn trước
Con nghĩ nhiều hiểu suy nghĩ mẹ cha:
Tất cả vì con, cho con, con tất cả
Hạnh phúc cuộc đời là hạnh phúc con yêu…
Và thời gian cứ chầm chậm bước đi
Cha mẹ già hơn để cho con chững chạc
Nhưng khi khó khăn con trở về bên cha mẹ
Ước một điều: Con vẫn mãi bé con…
Tác giả: Nguyễn Thị Kim Liên (Hà Nội)
Nhớ Mẹ
Con người khi được sinh ra,
Cũng đều có mẹ có cha trên đời.
Ai ai cũng vậy mà thôi,
Như cây có cội, nước trôi từ nguồn.
Mai sau dù đã lớn khôn.
Con luôn ghi nhớ công ơn ngày nào.
Công cha tựa ngọn núi cao,
Mẹ tình như nước dạt dào biển đông.
Mười ngày chín tháng trong lòng,
Mẹ trông mẹ ngóng chờ con chào đời.
Lần đầu con khóc mẹ cười,
Bờ mi giọt lệ khẽ rơi vui mừng.
Ôm thiên thần nhỏ vào lòng,
Khẽ hôn lên trán và cùng đôi môi.
Lời ru thuở ấy bên nôi,
Đưa con vào giấc trọn đời không phai.
Quanh năm vất vả tháng ngày,
Chai sần những nếp bàn tay trong lòng.
Thân cò lặn lội ven sông,
Nuôi con mẹ có kể công bao giờ.
Mẹ thường kể những chuyện xưa,
Ngụ ngôn cổ tích vần thơ ngọt ngào.
Cho con tục ngữ ca dao,
Dạy con biết hát đồng dao quê nhà.
Mẹ ơi những buổi chiều tà,
Đàn chim về tổ mẹ ra ruộng đồng.
Nắng hè, gió rét ngày đông,
Mùa nào cũng vậy mẹ cùng bão dông.
Ngày đầu cắp sách đến trường,
Cầm tay mẹ dắt đưa đường cho con.
Chăm lo coi sóc sớm hôm,
Để con học tập lớn khôn sau này.
Chịu bao vất vả đắng cay,
Đêm thời ngắn lại còn ngày dài đi,
Dường như mẹ chẳng nhớ gì,
Quên tên sinh nhật bởi vì thời gian.
Kể gì vất vả gian nan,
Chăm lo con cái chẳng màng tấm thân.
Miếng ngon mẹ lại để phần,
Áo lành chẳng mặc mà dành cho con.
Một đời chẳng biết vàng son,
Một đời chỉ biết vì con, gia đình.
Một đời vất vả hi sinh,
Một đời đã sống hết mình hiến dâng.
Mẹ ơi mẹ có biết chăng,
Con đây luôn cố gắng lòng vươn lên.
Đền ơn đáp nghĩa mẹ hiền,
Mong vui lòng mẹ niềm tin ngày nào.
Thời gian như trận mưa rào,
Bây giờ mẹ đã nửa đầu màu sương.
Biết bao nỗi nhớ tình thương,
Canh khuya thao thức đêm trường nhớ con.
“Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn,”
Bầu trời của mẹ con luôn hướng về.
Nơi xa con nhớ tới quê,
Mong sao mẹ khỏe dù khi trở trời.
Con nay ở chốn xa xôi,
Muốn thấy tiếng cười giọng nói mẹ yêu.
Quê người lạc lõng cô liêu,
Khẽ rơi nước mắt mỗi chiều xa trông.
Nơi đây da diết nỗi lòng,
Tìm cơn mưa lạnh nắng hồng quê hương.
Xa xôi cách trở đoạn trường,
Bao giờ có dịp tìm đường thăm quê.
Thời gian thấm thoắt trôi đi,
Tìm đâu một vé trở về tuổi thơ?
Một thời lém lính ngây ngô,
Sống trong đùm bọc bến bờ yêu thương.
Tác giả: Lê Xuân Huy (HN)
HẠT GIỐNG
Gió mùa đông bắc tràn về
Thương thay cha mẹ miền quê gió lùa
Ở quê gieo hạt làm mùa
Rét đông tường đợt gió lùa mưa bay
Con đang theo học nơi này
Miền nam thành phố suốt ngày nắng ran
Thương cha vất vả mùa màng
Vai gầy mẹ gánh rét càng rét hơn
Ước gì vạn lý trường sơn
Để con đứng chặn tường cơn gió lùa
Che cho cha ở làm mùa
Cho mẹ đỡ rét khi mùa đông qua
Giảng đường đại học con qua
Hằn trong trang sách mẹ cha hái mùa
Con là hạt giống chín mùa
Mẹ cha lấp hạt để mùa bội thu./.
VIẾT VỀ MẸ
Cám ơn mẹ cho con cuộc sống
Trái tim hồng dân tộc Việt nam
Mẹ là phụ nữ đảm đang
Hiền như cô tấm lũy tre đầu làng
Ước mơ mẹ cũng nhẹ nhàng
Làm tròn thiên chức yêu chồng thương con
Những điều mong ước cỏn con
Nhưng đâu có được vuông tròn mẹ ơi
Chiến tranh khói lửa tơi bời
Chờ chồng rồi lại suốt đời chờ con
Chiến tranh sinh tử mất còn
Khăn tang đầu mẹ chồng con không về
Tim đau thắt lòng bộn bề
Mắt nhìn thăm thẳm vỗ về xa khơi
Bao dung lòng mẹ giữa trời
Lung linh hồn mẹ đất trời mênh mông
Không đòi bổng lộc kể công
Chỉ mong tìm được mộ chồng mộ con
Tấm lòng trung liệt sắt son
Mông lung tình mẹ lòng con đất trời
Cảm ơn mẹ vạn vạn lời
Cho con lẽ sống tình người hôm nay ./.
THĂM NHÀ NHỚ MẸ
Con ra nhà mẹ chiều hôm
Nhà không trống vắng mẹ đâu mất rồi
Mẹ ơi mẹ đã đi rồi
Cơi trầu còn đó chỗ ngồi còn đây
Tưởng chừng mẹ ở đâu đây
Tưới cây cuốc cỏ hái rau ngoài vườn
Thoảng nghe tiếng mẹ ngày thường
Con ra thăm mẹ bồi hồi nhớ thương
Bàn thờ rụng khắp tàn hương
Còn đâu bóng mẹ bên gường cùng con
Nhớ khi bếp lửa chập chờn
Cơn đau bệnh mẹ xót lần tim con
Thương thay mẹ thấu lòng con
Cơn đau mẹ nín giục con đi nằm
Con ngờ mẹ đã đỡ dần
Ngờ đâu giây phút mẹ lần xa con
Tưởng mà lòng những héo hon
Tình thương tất cả mẹ dành cho con
Ôi thôi mẹ đã không còn
Mà lòng con tưởng mẹ còn đâu đây ./.
Tác giả 3 bài thơ trên: Đặng Đình Bé (Nghệ An)
Con sinh ra
Con sinh ra cha chẳng còn lành lặn
Mẹ yếu gầy vì lo lắng cho con
Khắp xóm làng nhà nhà đều khoai sắn
Bát gạo đong đầy sao thấy đắng đầu môi.
Con sinh ra
Cha mừng như mở hội
Nhưng trong lòng chẳng thể mãn nguyện cười
Bởi khó khăn vẫn đang còn trước mặt
Cha lại về với rừng núi, củi than.
Con sinh ra
Mẹ yếu gầy đi hẳn
Lo lắng cho con lại khổ chuyện ông bà
Ngậm đắng nuốt cay, bón con từng miếng cháo
Việc trong nhà lẫn việc đồng áng xa.
Con sinh ra
Một đứa con nhỏ, yếu
Nhưng ngập tràn tình cảm mẹ cha
Trong gian khó vẫn dành con tất cả
Yêu thương con mạnh mẽ và bao la.
Đấng sinh thành…
Con mãi khắc ơn Người!
Bài 2:
Thương vợ anh
Cưới anh em khổ thật nhiều
Đôi tay nay phải làm nhiều việc hơn.
Ngày xưa tay trắng tay tròn
Bây giờ chai sạn làm sờn tay em.
Ngày xưa em chỉ biết xem
Bây giờ em phải làm thêm việc nhà.
Anh thì chẳng biết làm cha
Để em lo cả việc nhà, việc công.
Nhạc phụ nhạc mẫu cứ trông
Sao con gái rượu lâu không thấy về.
Vợ anh công việc bộn bề
Nấu ăn, giặt giũ, thêm bề thằng con.
Chợ xa xe chạy lốp mòn
Cửa nhà sạch đẹp cũng ơn của nàng.
Dẫu rằng công việc ngổn ngang
Mà sao em chẳng thở than một lời.
Để cho em được thảnh thơi
Anh khi rảnh rỗi bớt chơi vài phần.
Việc nhà việc nước phải san
Chớ đừng ôm hết khổ thân đó nàng.
Bí bầu chung cảnh một giàn
Chớ đừng chồng húp vợ chan cho chồng.
Thương nhau chia sẻ việc chung
Vợ ơi nhớ nhé chồng thương vợ nhiều.
Bài 3:
Đêm đông lạnh giá
Chợt gió bấc thổi về
Lay trên từng kẽ lá
Kéo tiết trời buốt giá
Phủ khắp nảo đường quê.
Mái nhà tranh đơn sơ
Bốn con người trong đó
Một chiếc giường nho nhỏ
Một tấm chăn bông hờ.
Gió bấc ùa về nhanh
Chăn phơi chưa khô kịp
Ướt, khô theo từng nhịp
Cố phủ mái nhà tranh.
Ngày ấy mới chuyển ra
Gia đình còn gian khó
Hai đứa con còn nhỏ
Lại xa cách ông bà.
Cơm ăn chẳng được no
Bát gạo chia hai bữa
Tìm đâu ra hộp sữa
Cho hai đứa con thơ.
Đêm, gió bấc lại về
Càng khuya càng thêm lạnh
Gió mỗi lúc một mạnh
Chăn mỏng chẳng đủ che.
Nhường hai đứa con thơ
Cha dậy mặc thêm áo
Mẹ đun thêm nồi cháo
Phủ chăn ấm hai con.
Trời khuya cành lạnh hơn
Cha đã lên giường ngủ
Giữ than trong bếp đỏ
Mẹ lặng lẽ lên giường
Càng nghĩ lại càng thương
Nước mắt trào trên khóe
Cha ngoảnh sang nói nhẹ:
“Để hai đứa ngủ ngon!”
Nay hai mốt tuổi tròn
Con vẫn luôn luôn nhớ
Đêm đông lạnh giá đó
Để sống mạnh mẽ hơn.