Tình Yêu Vĩnh Hằng

Tôi yêu em như đại dương nổi sóng
Cuồn cuộn dâng tràn như tiếng nói con tim
Từng lớp sóng xanh như trúc cạn nỗi niềm
Của trái tim yêu đang thét gào khao khát
Tôi yêu em như rừng xanh bát ngát
Bao phủ thú rừng trong tĩnh mịch của màn đêm
Và tiếng vang rên của muôn thú khát thèm
Muốn thoả mãn trong màu đen ân ái
Tôi yêu em một tình yêu rộng rãi
Như mây ngàn bao phủ khắp trời xanh
Và mênh mông như biển cả sóng gầm
Hay nóng bỏng của khô cằn sa mạc
Tôi yêu em như nghìn trùng cơn gió

Xé không gian bay vút tận mây ngàn

Cho muôn loài không còn tiếng thở than

Và hai cơ thể hoà chung một nhịp đập
Tôi yêu em như muôn vì tinh tú
Soi sáng đường trong u tịch của đêm đen
Phá tan đi những khuôn khổ định kèm
Của phong kiến ngàn đời còn cổ hủ
Yêu như thế vẩn còn chưa đủ
Muốn tim em là sở hữu của riêng mình
Như cánh bườm căng gió vượt biển xanh
Theo lượn sóng nhấp nhô trong êm ả
Tôi yêu em một tình yêu buông thả
Không lọc lừa không biên giới cách ngăn
Như đại dương không còn lượn sóng ngầm
Cho hai đứa vĩnh hằng trong luyến ái..
 

Chưa bao giờ buồn thế – Cung Trầm Tưởng

Lên xe tiễn em đi

Chưa bao giờ buồn thế

Trời mùa đông Paris

Suốt đời làm chia ly


Tiễn em về xứ mẹ

Anh nói bằng tiếng hôn

Không còn gì lâu hơn

Một trăm ngày xa cách


Ga Lyon đèn vàng

Tuyết rơi buồn mênh mang

Cầm tay em muốn khóc

Nói chi cũng muộn màng

Hôn nhau phút này rồi

Chia tay nhau tức khắc

Khóc đi em. khóc đi em

Hỡi người yêu xóm học

Để sương thấm bờ đêm

Đường anh đi tràn ngập lệ buồn em…

Ôi đêm nay

Chưa bao giờ buồn thế

Trời mùa đông Paris

Suốt đời làm chia ly Tàu em đi tuyết phủ

Toa anh lạnh gió đầy

Làm sao anh không rét

Cho ấm mộng đêm nay

Và mơ ngon trên khắp nẻo đường rầy !

Trời em mơ có sao

Mình anh đêm ở lại

Trời mùa đông Paris

Không bao giờ có sao

Trời mùa đông Paris

Chưa bao giờ buồn thế !


Tình tuyệt vọng – Khái Hưng

Lòng ta chôn một khối tình

Tình trong giây phút mà thành thiên thu

Tình tuyệt vọng nỗi thảm sầu

Mà người gieo thảm như hầu không haỵ

Hỡi ơi người đó, ta đây

Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân?

Dẫu ta đi trọn đường trần

Chuyện riêng đâu dám một lần hé môi.

Người dù ngọc thốt, hoa cười
Nhìn ta như thể nhìn người không quen,
Đường đời lặng lẽ bước tiên
Ngờ đâu chân đạp lên trên khối tình!
Một niềm tiết liệt, đoan trinh
Xem thơ nào biết là mình ở trong.
Lạnh lùng lòng sẽ hỏi lòng
Người đâu tả ở mấy giòng thơ đây


Thơ tình Trái tim con gái

Trái tim em là trái tim con gái

Rất cả tin và dễ tổn thương

Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường

Bỗng một ngày run lên bối rối


Trái tim đập những điều em không nói

Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im

Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội

Nuốt vào trong thành nước mắt của tim


Trái tim em chẳng một phút bình yên

Cứ gào gọi, cư vẫy vùng thôi thúc

Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực

Để trao anh minh chứng của tình yêu

Nhưng trái tim phiền muộn đã nhiều

Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ

Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu

Sẽ hạnh phúc hay sẽ là đau khổ

Trái tim em trái tim bé nhỏ

Trĩu nặng thế em không mang nổi một mình

Muốn sẻ bớt nửa thương nhớ sang anh

Nhờ anh giữ cùng em trái tim con gái.


Ân tình dạ khúc

Đêm thân ái có muôn hoa hồng nở,
Em tới đây tình tự một đôi lời.
Hồn phong hương trầm tuổi mộng hai mươi,
Ta nói khẽ đủ hai lòng nghe rõ.
Tình chẳng xa xôi mà lời giăng gió
Đến làm chi thêm nhạt giấc mơ này ?
Nói đi em, từng ý nhỏ mà say,
Từng rạo rực cánh lòng hoa đang mở.
Từng xao động vô cùng trong nhịp thở,
Từng mê ly qua một thoáng môi cười.
Cả rạt rào thương nhớ đấy, em ơi !
Cả thao thức mạch đời trong tiếng nhẹ.
Ôi bát ngát trái tim hồng nhỏ bé
Nghe làm sao ân ái điệu rung trời ?
Nói đi em, cho từng mảnh sao rơi,
Từng vũ trụ tắt dần trong lồng ngực.
Xin hãy để cả mình em thổn thức
Trên tay này mở sẵn đón thân hoa.
Gió ân cần trộn lẫn tóc hai ta,
Gió đằm thắm giúp đôi hồn phơ phất.
Anh say ngất tình em trong khóe mắt
Say hương thầm trên mái tóc tơ nhung.
Cặp môi em, xuân thắm nét hoa rừng,
Anh mê uống nhụy thơm tràn vị ngọt.
Nói đi em, lời tự tình thánh thót,
Hẹn ngàn năm trong một phút êm đềm.
Lời tự tình, em hãy nói đi em,
Lời tình tự cũng là lời bỡ ngỡ.
Đêm thân ái có muôn hoa hồng nở,
Phấn hương bay phơi phới báo duyên lành.
Thơ ân tình, anh chuốt lụa mong manh
.

Có đôi khi

Có đôi khi bỗng giật mình ngoảnh lại
Đời trăm năm như gió thoảng ngậm ngùi
Sao ta vẫn vòng quanh trong mê muội
Xôn xao tìm kiếm mãi một niềm vui

Có đôi khi chợt im lìm bất động
Nhìn lá vàng lác đác rụng vây quanh
Hồn phiêu lãng theo cánh chim bay bổng
Cuối chiều mây tan vỡ mộng xây thành

Rồi đôi khi lặng thầm trong bóng tối
Nghe ngoài trời mưa từng hạt rơi rơi
Gió thiên thu như vọng bao tiếng gọi
Hãy về đây yên nghỉ những phận đời

Có nhiều khi nửa đêm choàng tỉnh dậy
Chợt ta mơ một hơi ấm tình người
Ôi thương quá những tàn cây run rẩy
Nép vào nhau cơn giá lạnh chia vơi

Giờ soi gương bỗng nhìn ta rất lạ
Còn đâu rồi sắc xuân đã vội qua
Thời gian đang hằn vết dao sắc cứa
Vầng trán buồn ngàn nếp nhăn tình xưa


Yêu là nhớ

yêu là chi phải chăng là nổi nhớ
bao đêm dài thơ thẩn bước mình ta
nhớ về em thầm gọi khẽ tên người
nghe nổi nhớ khiến lòng ta ngây dại

yêu là chi phải chăng là mong đợi
bao nhiêu ngày vẫn mãi ngóng chờ em
mong người yêu sao cứ mãi xa vời
để được nói lời yêu thương ngây ngất

Đêm vào thu tim lòng nghe se lạnh
Trời phưong nam nghe tâm sự bỗng dâng tràn
Nhớ thương người trong nỗi khổ miên man
Tim đau nhói em yêu ơi ! có biết
Trong tha thiết anh mong em có biết
Hãy quay về chng bước bên anh nha
!

Thơ tình buồn ngắn và hay P5

Mai sẽ về xé nát mấy trang thơ
Vặt vãnh đôi câu ngày xưa em thích
Lời không văn hoa như vần cổ tích
Nhưng ít nhiều gói ghém tấm tình ta

Mai sẽ về xoá nốt khúc tình ca
Thuở mặn nồng ta cùng hoà cung điệu
Tiếng đàn tôi, giọng hát em, huyền diệu
Âm ba thành nhịp nối của đôi tim

Mai sẽ về lật úp bức hình em
Cho nhớ nhung nhạt nhoà trên bụi phấn
Mong một ngày cõi lòng thôi vương vấn
Vết đau này rồi chắc cũng dần nguôi

Mai sẽ về quay ngược tấm gương soi
Tự dối mình không vì em tiều tụy
Vẫn thấy ngày mai còn điều thú vị
Cố vươn lên đi trọn khoảng đời thừa

Nếu có lúc em thấy mình hụt hẫng,
Trên dốc đời, dò bước lạ chông chênh,
Xin em nhớ đừng bao giờ nhìn lại,
Một đoạn đường em đã vội muốn quên.

Ta cất kỹ chút tà dương vô lự,
Chờ mai này thắp sáng lại hoàng hôn,
Xin đừng mang gió mưa về hiu quạnh,
Khơi lại trong ta những vết tình buồn.

Một nửa hồn say, nửa hồn vẫn tỉnh,
Ta giữa cuộc vui, ngất ngưỡng môi mềm,
Mà trong thâm sâu lòng đau nặng trĩu,
Tựa khối băng ngầm ép ngộp buồng tim.

Nên ta sợ lắm lời em như thật,
Len lỏi tâm tư gậm nhấm dần mòn,
Hãy để ta mang đôi điều hoài niệm,
Một thoáng ân tình vướng nợ đa đoan.

Em có viết ngàn câu thơ cũng vẫn là nổi nhớ
Khao khát – đam mê – cháy bỏng – ngọt ngào
Và tình em, vẫn dịu dàng hương gió
Đợi chờ anh trong chiều lá xôn xao !

Và thế rồi em đã gặp được anh
Chẳng phải trong mơ mà một điêù rất thực
Em đã biết làm thơ gởi theo niềm cảm xúc
Rất thẹn thùng ,e ấp tuổi yêu nhau

Cũng có thể anh không hiểu hết được đâu
Những ước mơ,những nụ hôn đâù vụng dại
Như hoa thơm vào đâù mùa em hái
Trao cho anh ..là mãi mãi ..Anh ơi!

Nếu một ngày như chiếc lá Thu rơi
Anh bỏ đi không một lời nhăn nhủ
Thì anh nhé ! Hãy nhớ về chốn cũ
Vẫn có em ..ôm nôi² nhớ đợi anh về

Tình yêu nào không có những đam mê
Em cũng thế ..không khác gì ai hết
Chỉ có khác ,em yêu anh với tình nồng tha thiết
Thật cuồng si,mãnh liệt đến không ngờ

Em mong muô’n một lần không phải chỉ trong thơ
Mà hiện thực ,anh hiện về trước mặt
Trong tình yêu có những điêù được ,mất
Để có anh …em chấp nhận mọi điêù !

Ai có thể tự mình lý giải được tình yêu
Là đong đếm ,để cho ,để nhận ?
Em chỉ biết tình em là chân thật
Chỉ trao anh …tất cả với tim nồng

Ở phương này anh có biết hay không ?
Đếm thời gian em mong ngày gặp gở
Ta sẽ bên nhau ,sẽ không rời nhau nửa
Hạnh phúc nào bằng …Có phải vậy không anh ?!

Không biết giờ này người bên ấy ra sao
Có còn yêu em như ngày đầu mới gặp
Hay chỉ bóng em hiện về trong thoáng chốc
Rồi vùn vụt bay đi như ảo giác mộng thường?

Đời ngăn mình hai đứa phải hai phương
Khoảng cách là những đại dương ,những vùng trời rộng lớn
Để đôi lúc ngay cả điều mơ ước
Được bên nhau…
cũng thấy khó vô cùng.

Không biết giờ này anh có biết hay không?
Em nhớ đến anh hơn những gì gọi nhớ
Từng đêm buồn chỉ mình em cùng gió
Thì thầm cho nhau nghe niềm rung cảm cho người

Em nhớ anh ! Chỉ biết nhớ vậy thôi !
Bởi khoảng cách bao la em làm sao đắp nổi?
Chỉ biết lặng im nghe tiếng lòng thầm gọi…
“Phải hoán đổi làm sao em mới được bên người? ”

Khoảng cách – Tình yêu – Nổi nhớ….chơi vơi !

Mời các bạn xem thêm: https://thobuon.com/tho-tinh/

Thơ tình buồn ngắn và hay P4

Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng một bóng ngóng theo hoài

nước vô tình ngàn năm chảy mãi
mây vô tình mây mãi bay xa
gió vô tình đùa hoài trên tóc
nàng vô tình nên không hiểu tình ta

Yêu nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu
Vì yêu em , anh mất cả buổi chiều
Đi học luôn có em bên cạnh
Nhìn dâu cũng thấy bóng hình em


Còn đây năm cũ vết thương lòng 
Ghi lấy tình em chẳng thủy chung
Một phút lòng em mơ bạn mới
Yêu anh sau cùng cũng bằng không


Một lần thôi khi tình yêu bị phản bội
Còn mong gì tim nở lại hoa xưa


Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ
Rơi cơn mưa ban trưa
Chợt thấy mình tách làm hai nửa
Nửa ướt bây giờ,nửa ướt xa xưa

Lấy câu khẳng khái tiễn đưa nhau
Em muốn cho ta khỏi thảm sầu
Nhưng chính lòng em còn thổn thức
Buồn kia em dấu được ta đâu&

em kiêu sa chê tình tôi nhỏ bé
để đường tình… tôi…
…kẻ đơn côi
tôi hành khất xin mẩu buồn rất lẻ
để góp vào phần lể loi tôi


m trách anh không biết gọi Vừng ơi
Để tim em mở ra đôi cánh cửa
Em trách anh sao cứ còn lần nữa
Gọi đi anh chỉ 2 tiếng Vừng ơi
Biết không em tôi đã gọi khản lời
Mag hang cấm vẫn im lìm cửa đá
Câu thần chú tôi thấy nghi ngờ quá
Có đúng Vừng ơi hay không phải Vừng ơi

Có biết bao cô gái ở trên đời
Bấy nhiêu trái tim bấy nhiêu câu thần chú
Bao nhiêu chàng trai đều ngày qua gõ cửa
gọi Vừng ơi lại thấp thỏm Đại mạch ơi


Không bao giờ em hạ mình xuống trước anh đâu 
Dù đứng trước anh em hoàn toàn bất lực
Dù yêu anh đã bao ngày em khóc 
Em chẳng hạ mình xuống trước anh đâu 
Em chẳng cần chúng ta phải yêu nhau 
Không yêu nhau chúng ta là bè bạn 
Dẫu chẳng được yêu ,em vẫn đứng trước anh lãnh đạm
Chẳng cúi đầu ,em cũng chẳng cầu xin
Em chẳng bao giờ hành hạ trái tim 
Sống tủi khổ trong tình yêu nô lệ 
Chẳng làm gì khiến cho mình nhỏ bé 
Em chẳng hạ mình cuống trước anh đâu.

Xuân này lại khác xuân sang
Tình nồng nay đã muôn ngàn bay xa
Xuân này giờ chỉ mình ta
Với cơn mưa lạnh….phôi pha nỗi buồn
Xuân này chắc lệ mưa tuôn
thành dòng kỷ niệm,thành muôn nắng hồng…..


Chữ hạnh phúc với em là ảo ảnh 
Đêm lại Đâm trĩu nặng những cơn đau 
Đắm mình trong những kỷ niệm dạt dào 
Nghe lòng mõi phương nào ta lẫn trốn 


Sóng vỗ nghìn năm vươn nổi sầu 
Vỗ vào vách đá gọi tìm nhau
Giử bao niềm nhớ theo tiếng sóng
Ôm nôỉ tương tư đến nghìn năm 


Đàn em khảy mấy tiếng tơ 
Hát lên nhạc khúc tình thơ nửa bài 
Dẫu cho tháng rộng năm dài 
Hỏi thế gian có ai hiễu nổi lòng ta


Anh đã từng nhặt lá vàng xếp lại 
Thành tên mình ,hai đứa phải không anh 
Nói thiệt di ,có gì mà e ngại 
Rồi mỉm cười ,rảo gót ,bước thiệt nhanh 


Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng 
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng 
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhớ…
Nhưng tình chờ tình đợi đến thiên thu.

Những yêu thương nhạt dần theo mưa gió
nhớ với nhung cũng theo khói theo mây
Con đường về hiu quạnh đôi chân gầy
Giấc mộng nửa ngày đông chợt tỉnh….

Xin được viết dở một chuyện tình
Xin khúc hát một nốt trầm lặng thinh
Đủ Để yêu thương ghé về nơi ấm áp
Chút nghỉ chân…xoa dịu những ngày buồn

Xin được trở mình trong nhung nhớ
XIn bất an dày vò những vần thơ
Tiếng con tim khẽ nhắc mình dừng lại
Đêm khờ dại thôi đừng nữa bơ vơ

chỉ xin một chuyện tình kết mở
Sau nốt lặng một khúc nhạc vút cao
Sau muộn phiền chẳng còn những hư hao
Và yêu thương vẫn nhẹ nhàng bước tiếp

Chữ hạnh phúc với ta là ảo ảnh
Đêm lại đêm trĩu nặng những cơn đau
Đắm mình trong những kỷ niệm dạt dào
Nghe lòng mõi phương nào ta lẩn trốn

Sóng vỗ nghìn năm vương nỗi sầu
Vỗ vào vách đá gọi tìm nhau
Gởi bao niềm nhớ theo rong biển
Ôm khối tương tư đến bạc đầu

Đàn ta khảy mấy tiếng tơ
Hát lên nhạc khúc tình thơ nửa bài
Dẫu cho tháng rộng năm dài
Nhân gian dễ có mấy ai hiểu mình

Anh đã từng nhặt lá vàng xếp lại
Thành tên mình, hai đứa phải hong anh ?!
Nói thiệt đi, có gì mà e ngại
Rồi mỉm cười, rảo gót, bước thiệt nhanh



Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ….
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. 


Thơ tình buồn ngắn và hay P3

Trước khi yêu tôi đến tìm thượng đế

Để xin người giải thích nghĩa yêu đương

Sau khi yêu tôi đến tìm thượng đế

Xin chiếc bình đựng lệ đau thương…


Học đi em mai làm bác sĩ

Khám tim anh xem kó thủy khung không…


Nếu phải chờ nhau mà hóa đá

Kũng xin chờ thử 1 lần xem

Chỉ sợ khi em thành núi tuyết

Ngàn đời chẵng thấy dấu chân anh…


Trong trường tồn ai là người giỏi sử

Tìm giùm tôi lich sử kủa tình yêu

Tại nơi nào và không gian nào

Đã đưa nó đi vào bất diệt…


Khi nào trái đất ngừng quay

Trái tim ngừng đập anh ngừng yêu em…


Giọt lệ sầu vương trên mí mắt

Em vô tình khơi lai mối tình kâm

Tinh yêu đi không bao giờ trở lại

Trên đường đời khỉ kòn lại minh anh

Trên trời kao vi sao kia vẫn sáng

Trọn đời này anh mãi yêu mình em…


giữa một giờ thiêng tình rất đẹp

rất buồn và rất rất thanh thanh

may ai bán nguyệt tình ai nhỏ

em ạ yêu nhau chết cũng đành.


Ta đem chôn tình yêu

Rồi trồng lên bia mộ

Lạy Chúa ! Thế là xong

Hai đứa cùng nói khẽ…


Nhưng tình yêu vùng dậy

Trách móc nhìn chúng ta

Các người nói gì vậy ?

Ta đang sống đây mà.



Không phải mùa thu sao có cúc 

Vàng ươm cả một góc chợ chiều? 

Không phải mùa hè sao có nắng? 

Cây đổ lâu rồi, gió vẫn reo… 


Tính ta cùng lạ như trời đất 

Trái chín, hoa thơm chẳng đợi mùa 

Ngày nào cũng thấy đầy vơi thế 

Người ơi đỏ mắt những mong… chờ…


Anh có mỗi một tình yêu duy nhất

Em lấy rồi anh biết gửi trao ai

Số phận mình anh mãi không lùi bước

Bởi vì em chỉ có một trên đời


thơ anh giờ đã cụt

tìm chẳng còn một chút

quanh co chỉ một điều

anh xin ngỏ lời yêu


anh trôn tình anh tận đáy lòng

trôn luôn kỷ niệm cùa ngày xanh 

trôn lời gioa ước ngày xưa ấy 

tiễn bức em đi để lạnh lùng


Nếu có thể sương tan vào cỏ 

Thì em tin cỏ sẽ rất xanh

Nếu có thể em tan vào anh

Thì em tin anh cũng xanh mồ cỏ.


Người về bỏ lại mình tôi 
Bơ vơ cô quạnh giữa nơi đô thành
Người về nắng ấm gió lành
Mình tôi lặng lẽ giữa vành trăng thơ.

cô bé vô tư của ta ơi

đêm nay mười sáu trăng tròn rồi

nhành liễu có cong làm trăng khuyết

lời thương đừng nỡ để xa xôi

Em về đi, đừng nhìn lại phía sau

Anh sẽ đi, vừa đi vừa huýt sáo

Dẫu trái tim ngập tràn giông bão

Anh đã quen vui những lúc rất buồn…

Ai gọi ? Nghe như là tiếng em

Tôi vùng đứng dậy, chạy ra thềm 

Im đường. Im gió. Im cây cỏ

Chỉ khổ lòng tôi không lặng im…

Dòng sông một bờ

Nguyễn Khắc Thạch 

Có một dòng sông mang tên em

Dòng sông anh tự đặt 

Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền 

Có một dòng sông trôi vào lãng quên

Nước trong như nước mắt

Điều chưa nói mà sao thấy mất 

Có một dòng sông chỉ có một bờ

Phía bờ kia quay mặt

Dòng sông anh không qua được bao giờ…

Con cò đi uống rượu đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Còn anh chả uống ngụm nào
Cũng say ngây ngất ngã vào lòng em

Vẽ hình em lên cát
Rồi hôn em một phát
Ôi cuộc đời chua chát
Toàn là đất với cát…

cho anh vay một nụ cười
mai anh xin trả em mười cái hôn 


Khi chưa yêu anh hãy còn là đá 
Đá mồ côi và đá hoang sơ 
Rồi em đến, tình yêu như lửa 
Thiêu đốt anh thành anh của bây giờ 
Anh tan trong em như tan trong nước 
Nồng nàn hơn và đằm thắm hơn lên 
Em lại trách sao anh không là đá 
Đàn ông sao lại thế, yếu mềm


em yêu anh vâng chỉ thế thôi 
đơn giản như ngày xưa chung lối 
đơn giản như hơi thơ ngày xuân 
em yêu anh vâng chỉ thế thôi 
không ân cần không lời say đắm 
đi bên anh khe khẽ miệt mài 
anh cứ trách rằng tình yêu không đủ
giữ chân anh khoảng khắc xuân xanh 
anh cứ trách lòng em không say đắm 
chẳng ngọt ngào những tiếng thân thương
em không thể nói những lời say đắm 
nhưng lòng em anh chẳng thấy sao anh 
trong ánh mắt là muôn ngàn nỗi nhớ 
là tình yêu chỉ biết đến mình anh 
anh ra đi không lần quay lại 
em một mình băng giá bởi mùa đông
những cơn gió không còn là thương mến 
bởi xa anh gió cũng lạnh lùng 
mây không còn là dòng thơ lơ đãng 
chỉ là mây ngăn trở nỗi nhớ xa
em chẳng còn là em riêng ai nữa 
chỉ là em bóng dáng của thời xưa
và nỗi nhớ về người không trở lại 
chút miệt mài năm tháng đã qua đi


Trên đời này tôi chẳng tốt hơn ai
Nhưng ngày xưa em yêu tôi vì thế
Em tưởng tôi siêu thường như thể 
Trên đời này tốt nhất là tôi

Trên đời này tôi chẳng xấu hơn ai
Nhưng giờ đây em không tin điều đấy
Em chỉ thấy tôi sai vì vậy
Trên đời này xấu nhất là tôi…

Không biết trên đời này xấu nhất có phải là mình không nhỉ??
Social media & sharing icons powered by UltimatelySocial
Top