Thơ viết cho đời

Có thể là em chẳng thích thơ anh
Bởi thơ anh viết dành người bất hạnh
Viết cho người khi màn đêm giá lạnh
Chẳng mảnh chăn để che quấn thân mình.

Viết cho đời, cho khoảng tối U minh
Mà chúng ta đã vô tình quên lãng
Cái nơi mà ly cà phê mỗi sáng
Cũng là điều xa xỉ với người ta.

Em thấy không………

Đất nước mình giờ thêm cảnh xót xa
Biển nuôi sống giờ thành ra biển chết
Bao năm rồi biển rồng mình cũng mệt
Biển cạn nguồn dân cũng hết mưu sinh

Từ ngàn lâu biển luôn sống hữu tình
Dân bám biển, Biển cho mình tôm – cá
Mà giờ đây không còn gì nữa cả
Miền trung giờ, màu trắng xóa đau thương.

Ngư dân mình tìm đâu chốn cậy nương?
Khi nguồn sống của đời thường đã mất
Dù dân ta cùng sẻ chia vật chất
Nào phải đâu là kế sách lâu dài.
……………………………..
Chỉ mong rằng và tin ở tương lai
Biển lại sống như những ngày xưa ấy
Để dân mình sẽ vẫn còn được thấy
Những đoàn thuyền rồi sẽ lại ra khơi

T/G: dương văn hiếu

Trả lời