Đông oằn mình kéo về cơn gió cuối
Bởi chẳng đành tiếc nuối sợ sang xuân
Chiếc lá khô cũng cảm thấy tần ngần
Cố bám chặt vào thân cây trơ trụi
Sương giăng giăng kín khoảng trời buồn tủi
Hạt mưa vương an ủi đợi chồi non
Đã sắp qua bao ngày tháng mỏi mòn
Xuân sẽ đến nối tròn câu hẹn ước
Lại thứ bẩy vẫn như bao tuần trước
Ly cafe uống được nửa cô đơn
Từng giọt rơi vào đáy cốc tủi hờn
Làn khói thuốc chờn vờn trong nhung nhớ
Câu thơ tình viết ra còn dang dở
Ở nơi nào người có nhớ hay không
Hãy giữ gìn em nhé má, môi hồng
Kẻo gió lạnh ngày cuối đông buốt giá
Phút giao mùa giữa dòng đời hối hả
Anh lại ngồi …..
Gom cả …..
Mối tình xa !
Hồng Giang.