Có những mùa thu

Thu bốn lăm đưa quân dành độc lập
Cuối thu này người lặng lẽ ra đi
Hà nội năm xưa mừng quân chiến thắng
Áo trận phai màu sương gió chiến khu

Hà nội buồn nhạt nắng cuối thu
Chiều Ba đình người đi thanh thản
Chẳng so đo những gì được mất
Mất riêng mình được đất nước quê hương

Ước gì người vẫn trẻ như xưa
Điều quân ra biển Đông giữ đảo
Chẳng thế lực nào dám sang quấy nhiễu
Trước uy danh người anh Cả năm nào

Rời quê nghèo eo đất miền Trung
Tuổi thanh xuân bước vào đoàn Vệ quốc
Người dựng lên đoàn quân kiêu dũng
Thắng mọi kẻ thù đất nước yên vui

Văn võ song toàn huyền thoại ra đi
Gửi lại nhân gian nụ cười đôn hậu
Kính cẩn đứng nghiêm chào Đại tướng
Chào vị anh hùng của thế kỷ hai mươi

Giao mùa

Giao mùa

Giao mùa rồi có lẽ đã vào đông
Em tôi ơi nhớ quàng khăn giữ ấm
Nơi em sống có mùa đông không nhỉ?
Hay chỉ hai mùa hết nắng lại mưa

Em vẫn đi, về đôi buổi sớm trưa
Mang niềm vui về làng quê ngập lũ
Đem cái chữ đến bản làng xa lắc
Em vẫn đi, về vun xới niềm vui

Giao mùa rồi mặc ấm nhé em
Ở nơi đây trời vào đông lạnh lắm
Em bên ấy qua từng mai sáng
Có khi nào chợt nhớ cao nguyên

Em có về phố núi một ngày đông
Tìm chút hanh hao mùa thu sót lại
Giao mùa rồi ai sẽ nhắc cho ta
Nhớ giữ ấm ngày đông lạnh giá.

Biết muộn rồi

Biết muộn rồi

Thật lạ lùng tôi chẳng thể quên em

Dù ta đã cách xa vời vợi
Dù em đã vui tình nơi bến mới
Dù có lần ta đã nói chia tay
Dẫu thế nào tôi vẫn cứ yêu em
Chỉ là yêu bóng hình trong ký ức
Dù biết rằng tình yêu không hiện hữu
Chỉ yêu em qua câu viết thôi mà
Biết muộn rồi xin vẫn cứ yêu em
Dù em đã trở thành người xa lạ
Đừng khóc nhé em, dẫu sao cũng muộn
Nuối tiếc có nhiều cũng đã mất nhau
Biết dại khờ tôi vẫn chưa quên
Dẫu biết rằng yêu em là tội lỗi
Tôi chắc chẳng…. lục tìm quá khứ
Dẫu thế nào em cũng đã xa tôi.
Trần Quốc Dũng

Câu thơ lạnh

Câu thơ lạnh

Trời đã vào đông chưa hỡi em?
Người co ro lạnh giá băng về
Em tôi có khóc – dòng dư lệ
Có lạnh lùng ôm gối mộng buồn.
Chắc hẳn là đông đến nơi đây
Người đi héo hắt buồn trong gió
Tôi gửi hồn thơ nơi quán trọ
Men rượu nồng đón tiết đông sang.
Đã đến mùa đông giấc mộng tàn
Tự tình ngày ấy có buồn không
Ngàn mây buồn quá chiều xa vắng
Sương lạnh giọt buồn xuống thế nhân.
Đông đã về đây, đến thật gần
Mùa đông lạnh lắm gió mùa sang
Rượu ngon một gánh nâng ly cạn
Uống để quên đi giấc mộng buồn.
Trần Quốc Dũng

Mưa mùa đông

Trên phố xưa mưa đông buồn giăng mắc

Em tôi về mưa ướt dấu chân chim
Trời lạnh lắm, người ơi xin chớ đến
Mưa mùa đông sẽ cuốn mất tình buồn
Dĩ nhiên là em chẳng đến nơi đây
Để được biết mùa mưa Đà Nẵng
Tôi sẽ nhớ chiều hòang hôn khuất lặng
Em đi trong mưa Đà Lạt buồn tênh
Hàng thông buồn nỗi nhớ mông mênh
Phố sẽ vắng nếu mưa còn rơi mãi
Và chắc chẳng không còn ai trở lại
Tình rồi quên sau năm tháng đợi chờ
Cuộc tình buồn ngày ấy có còn không
Hay sẽ chết theo mùa đông đến sớm
Góc phố xưa khi tôi về sẽ lạ
Hay vẫn quen tự thuở biết làm thơ
Chắc rồi mai tình cũ sẽ hững hờ
Tôi có đến cũng là không – thế đấy
Về đi em mưa mùa đông giá lạnh
Đến làm gì để ướt tóc xuân trinh.
Trần Quốc Dũng

Đông tàn

Đông lại trở về bên phố núi

Chăn chiếu buồn lạnh giá cô đơn
Em dại khờ bỏ tôi đi mất
Dối lừa nhau em có được gì?
Em đi để lại những niềm đau
Tôi chẳng trách dẫu đôi lần nhớ đến
Em chắc sẽ vô tình sang bến mới
Bờ bên này ai ngóng trông theo
Quá khứ buồn chỉ một cơn mê
Rồi quên hết những lỗi lầm ray rứt
Tôi sẽ đốt những bài thơ viết tặng
Cứ như một lần lầm lỡ tin em.
Đông tàn rồi vẫn thế có gì đâu
Ở bên ấy gió có xuôi miền nhớ
Rồi một ngày tàn phai bến bãi
Lau sậy buồn cho một thưở ngu ngơ…
Trần Quốc Dũng

Phố mùa đông

Phố mùa đông

Một tối mùa đông trên phố vắng
Anh về tìm lại dấu chân xưa
Phố nay dáng cũ dường như lạ
Có phải vì đã vắng em không?

Anh về nơi đấy, phố mùa đông
Thóang như say trời đêm rét lạ
Phố cũ không còn em ở đó
Tình như xa, tình cũng như quên


Anh đã lặng yên nghe tiếng chuông
Thánh thất đêm khuya vọng vọng buồn
Đèn đêm mờ quá sau sương lạnh
Phố mùa đông … im lặng vương sầu

Em vắng thật rồi, đã đến đâu?
Có bao giờ nhớ tiếng kinh cầu
Anh đi trong rét vai so lại
Chợt nhớ hôm nào ta có nhau.
Trần Quốc Dũng

Khóc một mùa đông

Em đừng đến mùa đông sẽ khócmua da lat
Đà Lạt ơi!  lạnh đã giao mùa
Dã quỳ buồn tiễn biệt người đi
Mimosa bạc màu vì thương nhớ
Hàng phượng tím cúi đầu ủ rũ
Người xa rồi đến để mà chi
Ngựa mỏi vó ven hồ sương trắng
Trăng liêu trai mờ chốn hồng hoang
Ta lẩn thẩn trong làn sương bạc
Dạo ven hồ như kẻ mộng du
Thủy Tạ xa mờ trong ảo ảnh
Ta có là Từ Thức trong mơ

Này ngựa ơi còn chi luyến tiếc
Hãy đưa ta đến chốn vô thường
Em đừng đến tìm chi quá khứ
Vó ngựa buồn khóc một mùa đông

Trần Quốc Dũng

Top