Khóc một mùa đông

Em đừng đến mùa đông sẽ khócmua da lat
Đà Lạt ơi!  lạnh đã giao mùa
Dã quỳ buồn tiễn biệt người đi
Mimosa bạc màu vì thương nhớ
Hàng phượng tím cúi đầu ủ rũ
Người xa rồi đến để mà chi
Ngựa mỏi vó ven hồ sương trắng
Trăng liêu trai mờ chốn hồng hoang
Ta lẩn thẩn trong làn sương bạc
Dạo ven hồ như kẻ mộng du
Thủy Tạ xa mờ trong ảo ảnh
Ta có là Từ Thức trong mơ

Này ngựa ơi còn chi luyến tiếc
Hãy đưa ta đến chốn vô thường
Em đừng đến tìm chi quá khứ
Vó ngựa buồn khóc một mùa đông

Trần Quốc Dũng

Để lại một bình luận