Từng bước chân buồn

Từng bước chân buồn xa vạn lý
Đêm trường hiu quạnh một đời hoang
Bao năm không biết người tri kỷ
Thấy mình rơi xuống giữa mênh mang

Từng bước chân buồn trên nẻo vắng
Thương người hoang lạnh dưới trời mưa
Đang ngóng đang chờ từng chút nắng
Trong lòng vương vấn suối nguồn xưa

Từng bước chân buồn miền đất hứa
Hoàng hôn buông xuống bến long đong
Đường xưa nếu bỗng không còn nữa
Ngậm ngùi thương lắm một dòng sông

Rưng rưng vọng tưởng miền xa thẳm
Giang hồ bạc phếch áo phong sương
Hoang tàn trong mắt chiều đăm đắm
Từng bước chân buồn mộng cố hương…

Xuân Mai

Trả lời