Hờn giận vậy em thấy cũng đủ rồi
Nhớ vẫn bám trên triền đồi băng giá
Khi yêu nhau sao không cho tất cả
Phút giây buồn ! Vất vả những hoài nghi
Giận đủ rồi anh về với em đi
Mưa bất chợt không làm ngày quá ngắn
Sương long lanh ! Bình minh nào quên bẵng
Chết thời gian mang nặng những chuỗi hờn
Ngồi một mình anh có thấy cô đơn
Có thở dài khi bóng đêm chợt xuống
Rượu giải sầu chỉ làm thêm luống cuống
Thả tim yêu chảy bến nhớ lan tràn
Gãy giấc ngủ khi cơn gió chợt sang
Về đi anh ! Muộn màng tình man dại
Em hoang mang ! Sợ người đi xa mãi
Hời hợt nhau ! Oan trái hỡi nhân tình
Bình minh lên ! Anh nhé ! Em đợi mình
Hoài Thơ