Những bài thơ tình trong đêm khuya về ánh trăng buồn luôn khiến lòng người rung động bởi sự lãng mạn và tĩnh lặng. Ánh trăng khuya trở thành bạn đồng hành, mang theo nỗi nhớ nhung, nỗi cô đơn của những trái tim đang yêu. Những vần thơ này là sự hòa quyện giữa cảnh đêm tĩnh mịch và cảm xúc sâu lắng, tạo nên vẻ đẹp buồn nhưng đầy quyến rũ.
Tổng hợp những bài thơ tình về ánh trăng buồn hay nhất sẽ giúp bạn tìm thấy sự đồng điệu, chia sẻ cùng những cảm xúc không nói thành lời trong đêm khuya. Những vần thơ này sẽ là liều thuốc xoa dịu, làm dịu đi nỗi buồn và mang lại chút an ủi cho những tâm hồn nhạy cảm giữa màn đêm.
TỰ TÌNH DƯỚI TRĂNG
Tác giả: Võ Minh Chí
Trăng lơ lững, bên thềm móc võng
Gió gọi về lắng đọng tim mơ
Tự tình ánh nguyệt dệt thơ
Đong đưa gửi mộng vu vơ chị hằng
Buồn lãng đãng, giăng giăng tơ rối
Dệt không thành một mối lương duyên
Phủ mình trước mộng ảo huyền
Lam chiều khói toả chung chuyên cửa hồn
Bão cát xoáy, vùi chôn luyến ái
Lục bình trôi ngược mái chèo xuôi
Mươi năm tình cảm vun bồi
Đắp xây tổ ấm giờ rồi mộng tan
Cung trầm bổng, tỳ đàn đứt gãy
Mảnh trăng sầu tháng bảy mưa ngâu
Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau
Kết đàn Ô Thước nhịp cầu mỗi năm
Hồn khoắc khoải, trăng rằm rao bán
Lòng đơn cô như áng phù vân
Thương thân, phận bạc phong trần
Suy tư tình ái hương ngần thoáng bay.
HỜN TRĂNG
Tác giả: Hồng Hiếu
Vầng trăng ai thả ngang trời
Để em tôi nhặt chơi vơi giữa chiều
Mơ màng kéo mảnh hồn phiêu
Đưa bàn tay níu tin yêu vọng về
Cánh diều ai thả ven đê
Để em tôi xõa tóc thề chạy theo
Thoảng cơn gió ghẹo đưa vèo
Mắt Huyền ngơ ngác trong veo dỗi hờn
Bài ca văng vẳng thâm sơn
Để em tôi bớt tuổi hờn giữa đêm
Lả tai khẽ đọng môi mềm
Tìm quên những giấc mơ êm níu giờ
Lời yêu ai thả chơ vơ
Để em tôi phải thẫn thờ yêu thương
Hồn ai thao thức canh trường
Gom vào nỗi nhớ ướp hương ái tình
Xin người chớ thả lặng thinh
Để em tôi mãi một mình cô đơn
Xin người chớ thả dỗi hờn
Để em tô điểm vẽ sơn cuộc tình.
VÃNG TRĂNG
Tác giả: Nhung Nguyễn
Đêm trăn trở, não lòng ngấn lệ
Ngẫm cuộc đời, dâu bể hồng nhan
Thả hồn theo chiếc thuyền nan
Vãng trăng, nay khuyết ngập tràn xót xa!
Đêm tĩnh lặng, trăng tà soi bóng
Sóng sánh đùa, nghiêng ngả đáy sông
Lặng thinh chẳng ở khuê phòng
Chênh chao giấc mộng cõi hồn tơ vương
Thương vóc nhỏ, canh trường thấm lạnh
Thoảng thu buồn, gửi cánh hải âu
Hãy mang bến ghé sông cầu
Chạnh lòng ai sẽ hiểu câu nghĩa tình!!!
Đêm ảo mộng, ôm hình người ấy
Ánh bạc rơi, khơi dậy niềm thương
Khát khao chạm khẽ mi hường
Đam mê cởi mộng vấn vương chốn này.
TRĂNG ƠI
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Trăng ơi khi tỏ khi mờ
Nơi đây một bóng bơ bơ lạnh lùng
Trăng vờn mây núi chập chùng
Riêng ta một nỗi nhớ nhung ngút ngàn.
Một mình một bước lang thang
Trên đầu lẻo đẻo trăng vàng đi theo
Người buồn trăng chẳng trong veo
Khi tròn lúc khuyết khi treo khi chìm.
Nhìn trăng gửi gắm nỗi niềm
Khi than khi trách ta tìm đến trăng
Em buồn em trốn trong trăng
Sâu trong đáy mắt vầng trăng vơi đầy.
Trăng non trăng khuyết trăng gầy
Không gian tĩnh mịch thuyền này trong trăng
Trăng tròn vành vạnh vầng trăng
Tình em trong trẻo như trăng ngày rằm.
ĐÊM TRĂNG TÌNH YÊU
Tác giả: Bình Minh
Đêm nay trăng lại sáng trong
Mình ngồi ngắm cảnh mỏi mong tình đời
Dù sao cũng đã một thời
Hai mảnh trăng ghép một trời nhớ thương
Ngờ đâu cách trở đôi đường
Trăng tròn chia nửa nhớ thương làm gì
Chị Hằng có hỏi điều chi
Buồn lòng ta kể tình đi mất rồi
Cuội kia sao cứ ở trời
Muôn đời nói dối một thời ai quên
Để người đời mãi nhớ tên
Tên Cuội dối trá bắt đền Hằng Nga
Trời quê vắng bóng cuội già
Dòng sông vắng bóng trăng ngà đâu vui
Đêm nay trăng sáng lên rồi
Tình trăng ngày ấy một thời không quên.
TRĂNG VỀ GÓC PHỐ
Tác giả: Phạm Đình Dũng
Trăng về đợi em trên đỉnh núi
Soi bóng em về đêm hoang vu
Bóng trăng theo em về góc phố
Ngậm ngùi trăng để lại lời ru
Bóng trăng lặng thầm rời phố vắng
Điều hiu một cõi bóng trăng tàn
Mong manh từng sợi vàng xuyên tóc
Dệt tấm lụa trăng phủ tóc nàng
Xa em trăng về đồi ngã bóng
Nghiêng bóng trăng vàng dưới đáy sông
Đò xuôi dòng nước xin đi nhẹ
Kẻo vỡ trăng vàng chạnh bến mơ
Hạ vàng trăng sáng đêm long lanh
Bóng trăng lơ lững đậu trên cành
Bóng em đêm nay còn góc phố
Bóng trăng thơ thẩn lướt qua mành.
VẦNG TRĂNG RƠI
Thơ: Phú Sĩ
Vầng trăng nào của một thời yêu vội
Ánh vàng soi đêm bàng bạc xa rồi
Lối đường về nay chiếc bóng đơn côi
Phương xa ấy có thương người còn đợi
Vầng trăng nào của một thời chìm nổi
Kiếp tha hương ta cứ mãi đi tìm
Suốt quãng đời như tăm cá bóng chim
Thân trôi nổi như lục bình giăng lối
Trăng thu có soi nỗi lòng đêm tối
Giọt lệ sầu làm ướt mỗi trang thơ
Mây lặng buồn ngân nga khúc bơ vơ
Cùng ta đếm những vì sao tiếc nuối
Trăng thu nay có còn chăng hờn tủi
Kỷ niệm buồn về một thuở chiều rơi
Hãy cùng ta trao đôi khúc tình đời
Vầng trăng khuyết đã chia đôi duyên nợ
Vầng trăng rơi cho mối tình đã lỡ
Anh có còn thương mảnh vỡ đợi chờ
Để một ngày ta cùng ngắm trăng mơ
Kẻ tha hương còn có nơi để nhớ…
VẪY TRĂNG
Tác giả: Song Linh
Trăng khuya rơi xuống đỉnh đầu
Ngổn ngang nỗi nhớ tận sâu cõi lòng
Anh đi mang nặng tình đong
Bỏ trăng rọi xuống cô phòng… mình em!
Gió đưa sợi nhớ vào đêm
Sợi thương ở lại bên thềm đợi ai
Sương rơi đọng cánh hoa nhài
Du dương bản nhạc…thiên thai suối tình.
Lúc vui trăng tỏa lung linh
Khi buồn mờ ảo… khuất mình dưới mây
Tim em như mảnh trăng gầy
Anh đi để lại nơi đây mộng khờ.
Nhìn trăng em vẽ ước mơ
Mảnh tròn… mảnh khuyết… hững hờ mảnh non
Thương anh một cõi héo mòn
Ngăn sông cách núi lòng son mãi chờ.
Thả hồn nhặt chữ ghép thơ
Vẫy trăng rọi xuống bến bờ yêu thương
Lá Thu xào xạc bên đường
Không gian tĩnh mịch… sợi vương nghẹn ngào.
Chợt lòng hoang hoải chênh chao
Trái tim thổn thức…cồn cào nhớ nhung
Trăng theo… chân bước ngại ngùng
Ngắm trăng em thấy… một khung trời buồn…!!!!!
VẦNG TRĂNG KHUYẾT
Thơ: Phú Sĩ
Trăng vắng em trăng buồn trăng khuyết
Người vắng người tiễn biệt mùa xa
Hương tình trong gió thiết tha
Ánh trăng hờn tủi vọng xa đêm buồn
Nửa vầng trăng năm nào ai hứa
Ghép vào đời trọn mối tình xưa
Sao giờ chẳng phút tiễn đưa
Người đem trăng bán duyên thừa ta rơi
Trăng thương nhớ cuộc tình mong đợi
Trăng ôm sầu xót trái tim côi
Màu trăng năm ấy xa rồi
Nhạt nhòa ánh rạng mây trôi xa mờ
Câu ước hẹn chẳng còn ai nhớ
Có chăng là mộng giữa đời mơ
Bình minh chẳng thể đợi chờ
Một vầng trăng khuyết lượn lờ đêm trôi.
ĐÊM LẶNG
Thơ: Diệp Ly
Vầng trăng bạc nghiêng đầu soi chiếc bóng
Đêm lặng thầm nghe bão động mùa yêu
Đợi chờ ai trong cô quạnh hắt hiu
Đêm chất chứa biết bao điều tâm sự.
Đời oằn nặng chữ duyên và chữ nợ
Một gánh sầu còn trăn trở tàn canh
Ngơ ngác trông khi làn gió lay mành
Hồn trốn lạnh khi giật mình tỉnh mộng.
Đêm chơi vơi cho niềm đau lắng đọng
Giấc mơ nào còn hoài vọng tháng năm
Xin thời gian bôi xóa hết lỗi lầm
Cho sự sống nảy mầm trong gian khó.
Tan băng giá nụ hồng càng rực đỏ
Niềm tin yêu không như gió dần tan
Qua bão giông đời hết cảnh bẽ bàng
Con thuyền ái vẫn vững vàng trên sóng.
NỖI NHỚ ĐÊM TRĂNG
Thơ: Diệp Ly
Ánh trăng sáng vừa trở về chốn cũ
Mùa yêu đầu héo rủ đã từ lâu
Trăng còn đây mà cảnh vật đeo sầu
Cố nhân hỡi còn đâu lời thề hẹn.
Đời dang dở nát nhàu bao ước nguyện
Lối ân tình kỷ niệm cứ vời xa
Hai phương trời nỗi nhớ có phôi pha
Sao nước mắt còn nhạt nhòa năm tháng.
Trách trời cao gây mưa giông nắng hạn
Hay trách mình để lạc bạn tình chung
Buổi ban đầu ai còn nhớ hay không
Đêm trăng sáng có nghe lòng nuối tiếc?
Còn nơi đây một khối sầu da diết
Cuộc tình buồn còn tha thiết nhớ thương
Trăng đêm nay soi rõ mấy con đường
Có soi được đoạn trường và nước mắt?
TRĂNG KHUYẾT GIỮA ĐỜI
Thơ: Diệp Ly
Đêm trăng khuyết giữa lưng trời nữa mảnh
Như tình em còn nữa mảnh mà thôi
Đời đau thương khi thiếu vắng anh rồi
Dòng ký ức rã rời trong nhòa nhạt.
Đàn sao nhỏ giữa trời đêm lưu lạc
Như lòng em mất ánh sáng tình anh
Không còn ai nhắc nhở chuyện chúng mình
Ngàn kỷ niệm lặng thinh trong miền nhớ.
Đàn lỗi nhịp từng phím sầu dang dở
Bước độc hành bỡ ngỡ dặm đường xa
Giữa đêm dài chờ mộng ảo thoáng qua
Tìm hạnh phúc đã trôi xa tầm với.
Sầu ngang trái lỡ làng câu mong đợi
Tiếng yêu đầu cũng vời vợi xa xôi
Chữ chung tình còn giây phút này thôi
Vầng trăng khuyết giữa lưng trời đơn lạnh.
ĐÊM BUỒN CÙNG TRĂNG
Thơ: Chử Văn Hòa
Trăng ơi ! trăng có buồn không
Đêm khuya em đứng em trông trăng này
Em nhìn tấm thảm mây bay
Thấy trăng ẩn hiện thoảng say mơ màng
Xòe tay đỡ ánh trăng vàng
Chị Hằng xin chớ nhẹ nhàng đi nghe
Sợ gì từng đám mây che
Hãy cùng em đứng để nghe điệu sầu
Trăng lên cao quá đỉnh đầu
Em nhìn trăng hỏi anh đâu trăng à
Thì thầm tiếng vọng từ xa
Trăng thương trăng bảo em là ngủ đi
Trăng buồn chẳng biết làm gì
Thương em bé nhỏ những khi đêm sầu
Phải chăng tháng bảy mưa ngâu
Để em lẻ bóng một mầu tối đêm
Trăng khuya đã bước xuống thềm
Cùng em thức cả một đêm nhạt nhoà
Thôi đừng mong đợi người ta
Tình yêu đâu để đêm qua người buồn.
ÁNH TRĂNG BUỒN
Tác giả: Thanh Trần
Nửa đêm nhìn ánh trăng buồn
Cô đơn lẻ bóng lệ tuôn gối mềm
Giờ này người đã ấm êm
Bỏ rơi một nửa trong đêm u sầu
Những ngày hai đứa còn đâu
Nhớ lời anh nói những câu hẹn thề
Bên vạt cỏ dọc triền đê
Anh đi quên cả lối về thăm em
Giờ đây trăng rủ bên thềm
Để cho ngọn gió ghé xem những gì
Mây buồn mây cũng bay đi
Còn em nỗi tủi sầu bi lệ nhòa
Nghĩ rằng tình đó đã qua
Nghĩ rằng anh ở nơi xa thật rồi
Sao lòng vẫn thấy bồi hồi
Trong đêm không ngủ….lạy trời quên anh.
TRĂNG SẦU
Tác giả: Đặng Minh Mai
Trăng thấy tủi âu sầu lẻ bóng
Đêm thu buồn tiếng sóng thở than
Trăng rơi xuống biển vỡ tan
Loang loang một vệt xé ngang giữa dòng!
Biển oà khóc chạnh lòng thương xót
Ánh trăng ngà vàng vọt trong đêm
Trăng buồn vương vãi bên thềm
Trăng nằm úp mặt khóc rên thấy rầu
Trăng thuở trước vui sầu nhân thế
Trăng bây giờ ngồi kể cô đơn
Nghẹn ngào trăng dỗi trăng hờn
Sáng trong vằng vặc vô hồn nhân gian!
Bởi vòng xoáy gian nan cuộc sống
Mải mưu sinh mơ mộng sao đành?
Biết rằng gió mát trăng thanh
Biển đêm lãng mạn vắng tanh không người!
Trăng méo mó nụ cười chua chát
Trăng xin về trôi dạt chốn quê
Dẫu cho khốn khó mọi bề
Ánh trăng hằng tháng tràn trề sơn khê
Trăng được thấy đam mê đôi lứa
Trăng được nghe lời hứa tình nồng
Bao người ngóng đợi chờ mong
Đêm về trăng sáng thoả lòng khát khao
Biển khẽ gọi thôi nào trăng hỡi!
Hãy vui lên cho vợi nỗi lòng
Gật đầu đôi mắt trăng trong
Mình luôn sáng đẹp người không hững hờ?
NỮA VẦNG TRĂNG
Tác giả: Giọt Buồn Không Tên
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nữa in gối chiếc nữa soi dặm trường
Nữa về thờ thẩn nhớ thương
Nữa trôi lạc bến sông tương đợi chờ
Tình ngày xưa đẹp như thơ
Nào ai biết được hững hờ mai sau
Tàn rồi một giấc chiêm bao
Người đi để lại lệ trào khoé mi
Từ ngày tình bỏ ra đi
Về nơi bến mộng nhớ gì không em
Để ta thao thức từng đêm
Góp gom kỷ niệm buồn thêm tháng ngày
Nhìn trăng chợt thấy u hoài
Trăng còn nữa mãnh tình nay hết rồi
Trăng buồn trăng lững lờ trôi
Trông trăng lòng chợt bồi hồi vì đâu
Trăng sầu rụng bến sông sâu
Để ta ngơ ngẩn canh thâu bẽ bàng
Thu tàn gió chuyển đông sang
Thuyền yêu lạc bến dở dang một đời
Sông buồn con nước đầy vơi
Mình ta ngồi đợi trăng rơi lạc dòng.
TRĂNG LẠC
Tác giả: Ngọc Hà
Trăng đã uống bao nhiêu rượu đế
Mà ngả nghiêng dương thế muôn chiều
Trăng rằng trăng mãi cô liêu
Một đời quạnh vắng liêu xiêu một đời
Trăng say khướt trăng rơi đáy giếng
Thăm thẳm sâu vẳng tiếng khóc than
Trăng về đi nhé dương gian
Đừng soi bóng liễu giữa ngàn cung mây
Trăng dường lạ ru ngày xa nhớ
Chốn tiên xa lở dở cung Hằng
Trăng mê trăng mải dung dăng
Một đời say đắm nên trăng vương tình
Trăng võng nhịp ru mình trăng hé
Vén mây xanh trăng ghé xuống đây
Trăng về ôm mối tình say
Cho ta hạnh phúc tháng ngày hỡi trăng.