Khoảng cách em và tôi

Em và tôi là hai khoảng trống.
Hai tâm hồn dần chuyển sang đông.
Nửa bên kia giờ đang lạnh cống.
Nửa bên này cũng đóng thành băng.

Em và tôi là hai vách ngăn.
Giữa khó khăn niềm đau trĩu nặng .
Nên hai người hai hướng thầm lặng.
Trên con đường luôn hoài đi thẳng.

Em và tôi là hai vệt nắng.
Sáng nắng vàng chiều tím lại tan.
Nên không sinh trong vùng trời rộng.
Gặp nhau rồi lại trở về không.

Em và tôi như là giấc mộng.
Sau cơn mơ giật mình trống rỗng.
Chỉ một đêm gió vào lòng lộng.
Chỉ một giờ sống cảnh tiên bồng .

Rồi từ đây xa rời hình bóng.
Ta lại về ngã rẽ khi xưa.
Nơi trú mưa người chưa hề tới.
Giữa cuộc đời không ai đứng đợi.
Không còn mơ không còn nỗi nhớ.
Không còn buồn mỗi lúc làm thơ.

Giang Nguyên

Để lại một bình luận