Lòng tự trọng

Thục Nương

Gần kẻ xấu lâu dần tâm nhuốm bẩn
Bạn bè thân còn ôm hận vì ghen
Dám làm ra những chuyện quá đê hèn
Ai cũng bảo nếu gần đèn sẽ sáng.

Những kẻ xấu quen ngông cuồng ngạo mạn
Chớ nên tin hay làm bạn lâu dài
Người như này khó giao kết với ai
Sống phản trắc ở hai lòng tráo trở.

Nếu phân biệt được điều hay lẽ dở
Tránh cho mình khỏi lầm lỡ không đâu
Đừng để tâm ngụp trong nước đục ngầu
Bởi những kẻ mang sắc màu giả tạo.

Miệng cười nói nhưng trong lòng gian xảo
Quen lọc lừa nên nói láo có quai
Ghét hay thương không thể hiện bên ngoài
Song ánh mắt đã sẵn cài dao nhọn.

Gần kẻ xấu biến tâm thành nhỏ mọn
Còn lương tri nên lựa chọn cho mình
Để mọi người không rẻ rúng coi khinh
Bởi bạn tốt luôn có tình có nghĩa.

Những kẻ xấu luôn dùng lời xóc xỉa
Xúi giục mình nói mai mỉa ai kia
Đừng tưởng rằng như vậy được ăn chia
Làm náo loạn gây tách lìa bạn hữu.

Trong cuộc sống chẳng có chi vĩnh cửu
Một kiếp người như chén tửu đổ đi
Khuất tà dương ta còn lại những gì
Theo kẻ xấu sai một li đi dặm.

Sống thanh thản để dưới trời ta ngắm
Những vì sao xa thăm thẳm trong đêm
Đừng tiếp tay ức hiếp kẻ yếu mềm
Hay Cả vú lấp miệng em như thế.

Muốn có được lòng tin không phải dễ
Mất một lần thật khó để lần sau
Bởi những ai lấy tự trọng làm đầu
Yêu cuộc sống làm nên câu giá trị.

Thơ viết cho đời

Có thể là em chẳng thích thơ anh
Bởi thơ anh viết dành người bất hạnh
Viết cho người khi màn đêm giá lạnh
Chẳng mảnh chăn để che quấn thân mình.

Viết cho đời, cho khoảng tối U minh
Mà chúng ta đã vô tình quên lãng
Cái nơi mà ly cà phê mỗi sáng
Cũng là điều xa xỉ với người ta.

Em thấy không………

Đất nước mình giờ thêm cảnh xót xa
Biển nuôi sống giờ thành ra biển chết
Bao năm rồi biển rồng mình cũng mệt
Biển cạn nguồn dân cũng hết mưu sinh

Từ ngàn lâu biển luôn sống hữu tình
Dân bám biển, Biển cho mình tôm – cá
Mà giờ đây không còn gì nữa cả
Miền trung giờ, màu trắng xóa đau thương.

Ngư dân mình tìm đâu chốn cậy nương?
Khi nguồn sống của đời thường đã mất
Dù dân ta cùng sẻ chia vật chất
Nào phải đâu là kế sách lâu dài.
……………………………..
Chỉ mong rằng và tin ở tương lai
Biển lại sống như những ngày xưa ấy
Để dân mình sẽ vẫn còn được thấy
Những đoàn thuyền rồi sẽ lại ra khơi

T/G: dương văn hiếu

Đời là cõi tạm

Của thiên trả địa xưa nay
Sinh ra tay trắng, chết rồi trắng tay
Đời là cõi tạm trả vay
Sang hèn đói khổ, kiếp này phải mang.

Người thì tiền của bạc ngàn
Người thì đói rách, cơ hàn xác xơ
Hỏi sao trời đất hững hờ
Oán than trách móc, sao đời bất công.

Luân hồi nhân quả xoay vòng
Có vay có trả, theo dòng nghiệp mang
Trách chi số phận bẽ bàng
Chỉ vì kiếp trước, thân mang nghiệp dày.

Trả xong cho hết kiếp này
Ai chưa thức tĩnh, đổi thay chính mình
Tiếp tục tạo nghiệt bất minh
Án hình khổ ải, do mình mà thôi.

Buông xuôi tất cả cho rồi
Làm nhiều việc thiện, trao dồi nhân tâm
Đừng nên cứ mãi sai lầm
Mưa dầm thấm đất, nảy mầm nghiệp duyên.

NGẠO THIÊN

Thôi giã biệt

Thôi giã biệt gối chăn nồng hương ái,
Mộng hoang tàn tóc điểm trắng xuân phai,
Tiếc xuân xưa lầu tình xây trên cát,
Để bây giờ biển sóng cuốn tình hoài.
Thôi giã biệt niềm vui ân tình cũ,
Em trao ta để tô vẽ mộng mơ,
Ta ngu ngơ ôm duyên xây nguyện ước,
Phút chốc tan, lòng tê tái đâu ngờ…
Thôi giã biệt nơi buồn phiền tủi phận,
Đã bao lần chén đắng uống cùng nhau,
Em đi rồi rượu sầu quăng để lại,
Thêm một lần uống cạn có sao đâu…!
Xin trả lại nhau duyên xưa đồi vắng,
Em đã quên… và sáo đã sang sông,
Xin vạn lần thuyền ai đừng quay lại,
Trên bến sầu sóng gió nổi chiều giông.
Mong cho em được thêm chăn gối ấm,
Để đừng buồn khi buốt giá đông sang,
Đã xa rồi nên quên, xin đừng nhớ,
Nhớ mà chi… thuyền bỏ bến vội vàng.
Xin cho em vạn đêm dài ân ái,
Để tình kia không là nghĩa bán trao,
Cho ta quên những năm duyên tình lỡ,
Mặc đời buồn, gõ bước dưới trăng sao.
Thôi giã biệt lời tình nhiều gian dối,
Của những năm ân ái chẳng vuông tròn,
Ngày tháng dài ta làm thân nô lệ,
Vì tình em ta xây gác lầu son.

Thôi giã biệt chữ vợ chồng tình nghĩa,
Em đi rồi rũ sạch kỷ niệm xưa…!
Ta bây giờ vẫn u buồn sầu đắng,
Kỷ niệm nào rơi rụng giữa đêm mưa…!
Thôi giã biệt nụ hôn đầu ngày đó,
Môi em thơm, ta tưởng vị ngọt ngào,
Nhưng bây giờ đã trở thành cay đắng,
Để hồn ta lịm chết… lá xôn xao…
Thôi giã biệt những xuân đầu vụng dại,
Em tặng ta hương vị của nguyên trinh,
Cám ơn em, cho vạn lần để nhớ,
Mảnh chiếu xưa ôm trọn chuyện chúng mình.
Thôi giã biệt áo vàng xưa đã cũ,
Áo phai màu nên kỷ niệm còn đâu…!
Ta nghèo nàn nên duyên tơ có thế,
Ai đâu ngờ biển rộng với sông sâu!
Thôi giã biệt đêm đầu say yêu dấu,
Em lên ngôi hoàng hậu tuyệt đỉnh cao,
Ôm mộng tưởng dã tràng xây bờ cát,
Để bây giờ sóng phủ lấp nơi nao…?
Thôi giã biệt rượu hồng quỳnh tương cũ,
Ta trao nhau, trao biết mấy cho vừa,
Nhưng bây giờ sao hè về băng giá!
Kỷ niệm nào cho ta ấm đêm xưa…!
Cám ơn em những ân tình ngày cũ,
Cám ơn em giây phút của ái ân,
Cám ơn em cho ta niềm chua xót,
Cám ơn em dâu bể trải bao lần…
Thôi em đã ra đi mang tất cả…!
Ta nâng niu trìu mến đớn đau này,
Thôi em đã quên đi câu chuyện cũ…!
Chỉ còn ta vẫn nhớ… cuộc tỉnh say…!

ST.

Tạm biệt tuổi thơ tao phải lớn mất rồi

Đưa tay đây
Tao dắt mày về ngày xưa
Về với tuổi thơ, tắm cơn mưa đầu hạ
Mưa xối mù trời, gột rửa hết bụi đường, bon chen, vồn vã
Mình bứt lá dừa, tết cào cào cho đá nhau chơi

Chạy nhanh lên mày ơi
Dưới ao làng, mấy đứa trẻ con đang tập bơi thích quá
Mày đừng lo, không biết bơi cũng không sao cả
Tao chặt cây chuối già
Mày ôm chặt vào, vung chân đạp một hồi là sẽ biết bơi ngay.

Mày lại đây…
Tao với mày chơi bi
Mày thua rồi ngủ nhè lăn ra khóc
Tao xị mặt ra, trả mày nguyên một vốc
Mày lại cười khì khì, lại lóc cóc đòi chơi
Một lần này nữa thôi, mày thua rồi đừng hòng tao trả nữa

Ở kia kìa, giàn hoa tigon mới nở
Mày cúi xuống đi, kênh tao lên, tao ngắt vài chùm
Rủ thêm mấy đứa con con
Thành hai hội nhà gái, nhà trai, mình chơi trò cô dâu chú rể

Cầm lấy cái chai
Tao với mày ra đồng bắt dế
Con dế mèn này cặp đùi to đáo để
Đá con nào cứ phải biết tay ông

Thả diều đi…
Gió đã lên thơm mát cả cánh đồng
Mày cầm dây, tao tung lên, chạy thật nhanh kẻo diều không kịp gió
A!
Bay rồi
Cái đuôi dài ngoằng
Bay cao thật đó
Buộc vào cây đi, mình nằm bên bờ cỏ, nghe dòng nước êm trôi

Ở lại đây một tí nữa thôi
Tao muốn chặt tre, cùng mày chơi súng phốc
Bắn nhau tùm lum, vừa chạy vừa la, vừa thở ra hồng hộc
Tao biết mà, mày sẽ lại thua tao

Mày nghĩ xem…còn trò gì chưa thử không nào
Chơi chắt, chơi chuyền, bắt chuồn chuồn… trò nào tao cũng thích
Giá như mình cứ được ở đây
Mãi vui chơi
Đùa nghịch
Chẳng phải quay trở lại bây giờ

Trời tối rồi kìa
Về nhanh thôi, kẻo bố mẹ lo
Tao muốn có phép màu,
Bắt thời gian ngừng trôi, để tuổi thơ ở mãi
Tiếng cười trong veo
Giữ tháng năm ở lại
Làm trẻ con
Không hề biết mùi trống trải, đơn côi

Tạm biệt tuổi thơ, tao phải lớn mất rồi.

(Laika)

Xuân đất khách

Xuân quê nhà… ấm áp trái tim ta
Xuân đất khách… xót xa lòng lữ thứ
Ai hiểu chăng? Nỗi niềm thân viễn xứ !
Nhớ cồn cào… ôi hai chữ “Quê Hương”

Nơi phương xa…ngăn cách vạn dặm trường
Tôi bỗng nhớ con đường về quê Mẹ
Tết xứ Người… thân quạnh hiu, đơn lẻ
Thêm “Tuổi đời” nghe buồn tẻ làm sao ?

Ở bên đây… không có hoa Mai, Đào
Không hương vị ngọt ngào mâm ngũ quả
Khắp nẽo đường…toàn là tuyết trắng xóa
Cội cây già… trơ trọi lá mùa đông

Suốt ngày… không có một chút nắng hồng
Nghe giá buốt… trong lòng khi xuân đến
Xa người thân… xa bạn bè yêu mến
Giữa lạnh lùng… trông bờ bến yêu thương

Mong hiểu dùm… tâm sự kẻ ly hương
Tôi muốn gửi… yêu thương cho “Đất Mẹ”
Chúc người thân… bạn bè vui, mạnh khỏe
Đón xuân này , vạn sự sẽ thành công !!!

Sưu tầm

Xin hỏi em có thích mùa đông ?

Em bảo mình yêu nhất mùa đông,
Ngủ vùi chăn ấm …rúc nách chồng,
Sao không thương cảm người đơn lẻ,
Một mình quằn quại…giá lạnh phong ….

Em bảo mình thích nhất mùa đông,
Được xem tuyết phủ khắp núi rừng,
Tại sao không xót …người trên bản,
Đốt lửa đêm ngày xua giá băng…

Em nói với anh thích mùa đông,
Không phải son phấn má vẫn hồng,
Sao không nghĩ tới người gieo hạt,
Rét ngọt rét hại…khổ nhà nông…

Em bảo mình thích nhất mùa đông…
Ông ,bà, cha, mẹ …chịu nổi không ???
Rét buốt thân già sao chịu thấu !!!
Anh hỏi : em còn thích mùa đông …!?)))

Sưu tầm

Nhặt

Tôi nhặt nhạnh những nỗi buồn trên phố
Của ai rơi, xin được trả lại này!
Không dùng đến thì để vào một chỗ
Hà cớ gì mà lại vứt lại nơi đây?

Tôi nhặt được những vô tâm thừa thãi
Họ ném đi mà chẳng ngoái lại nhìn
Nên tự hỏi liệu rằng là có phải
Xa xỉ nào hơn hai chữ: Niềm Tin?

Tôi nhặt được dấu hài em thuở ấy
Khi quay lưng về phía cuối con đường
Dẫm tắt cả lửa lòng ngun ngút cháy
Đến bây giờ khói cũ có còn vương?

Tôi nhặt lại chính bóng mình cô lẻ
Tự ủi an, như thế cũng vui rồi!
Vì tôi hiểu dẫu có sao thì dẫu…
Với bóng mình – cũng là đã một đôi!

Huân Trần

Hạnh phúc đơn sơ

Không quan tâm sang hèn hay giàu có
Anh chỉ cần em chịu khó chắt chiu
Đơn sơ thôi chẳng mơ ước chi nhiều
Chỉ mong mình sớm chiều về vui vẻ !

Dẫu mai này cuộc sống nhiều dâu bể
Nguyện chung lòng bươn tìm kế sinh nhai
Cuộc đời anh mưa gió bụi giăng đầy
Nếm trải cùng những tháng ngày thống khổ !

Kiếm đồng tiền chính chuyên mồ hôi đổ
Đâu có gì mà xấu hổ em ơi
Ai lớn lên không từng trải một thời
Bước vào đời đắng cay vùi thân thể !

Mặc người ta chế giễu cười khinh rẻ
Anh xem thường họ giống kẻ lưu manh
Đối với anh quan trọng nghĩa và tình
Sống ở đời lúc công vinh lúc nhục !

Dòng sông nào nông sâu đều uẩn khúc
Cõi vô thường trời lúc nắng lại mưa
Việc bán buôn hôm ế ẩm dư thừa
Bánh xe trầm khéo đẩy đưa cơ cực !

Trong mỏi mệt đừng dịu dàng khuất phục
Trái đất tròn vẫn thôi thúc đều quay
Sau cơn giông mây tan lại sum vầy
Khổ đau nào cũng tới ngày hạnh phúc !

@Thiên Tứ

Kiếp phù sinh

– Nín đi em ..! Sát vào anh bớt lạnh
Đường phố mà ..Chắc sẽ có người qua
Chỉ lúc thôi ..Em sẽ có được quà..
Em đừng khóc ..Đêm nay mình không đói..! –
…………………………………………………..

Lệ ngập tràn thấu cảnh đời ly biệt
Cha mẹ còn ..hay cầu thực nơi đâu
Tuổi phất phơ..tóc mới ở chỏm đầu
Đời bạc bẽo đã gieo sầu con trẻ..

Trách ai đây hay nghiệp đời nhân quả
Sinh mạng nầy để trả nợ kiếp xưa
Người thân ư..Còn bao nỗi đổ thừa
Vất vưởng sống ..Giữa dòng đời xuôi ngược..

Đêm lạnh căm…Cầm lòng sao cho được
Nếu bên mình ..Ẩn hiện kiếp phù sinh..
Đồng bạc lẻ..che đậy nỗi vô tình..
Ai cũng thế….Đại đa là như thế….

Vẫn phải sống ….Giữa vòng tay sương gió
Cạm bẫy cuộc đời ..Vần vũ… dậy lớn khôn
Trong thiềm thức ….Mang kiếp lạnh cô hồn..
Mơ âu yếm ..Lệ thầm rơi trong máu..!
……………………………………………..

Trang thơ hồng ….Giữa ngày đông mưa lạnh
Ngẫm cảnh đời…Như nhắc nhở tấm thân
Được sinh ra ..bên cha mẹ cõi trần..
Sống bình an ..là ngập tràn ..Tu – Phước..!

==========================
Lan Anh

Social media & sharing icons powered by UltimatelySocial
Top