Giá mà …

Đố ai hắt nước tận giời
Vét hết muối biển, thay lời vua ban

Đố ai cứu được trăng tàn
Rung cây rụng hết lá ngàn xuống sông

Đố ai xua hết mùa đông
Trong ta giá lạnh phòng không một đời

Thì ta “bắt chạch đằng duôi”.
“Bắt chim trong trứng, ôm người trong tranh”

Thì ta lên tận trời xanh
Rủ rê chú cuội bẻ cành…về chơi

Thì ta ra tận ngoài khơi
Tay ôm hết thảy mây trời biển sâu

Giá người đừng lạc về đâu
Ta không đến nỗi bạc đầu…Người ơi !
NGUYỄN LÂM CẨN

Chu du

Ta vác bút dạo khắp cùng thiên hạ..
Gặp thơ hay là dừng lại lắng nghe!
Lúc bay bổng lời thơ len nhè nhẹ!..
Khi lâng lâng…lời e ấp ..rụt rè…..!

Ta vác bút giữa đêm trường thanh vắng..
Gặp người em than thở đoạn thơ hay..
Đêm tĩnh lặng giữa trời sao im ắng..
Ta như vừa uống cạn rượu thơ say..!

Ta vác bút lên đồi cao ngắm cảnh..
Trời trong xanh mây trắng lượn lờ bay..
Ríu rít hát giọng chim muông lanh lảnh.
Suối reo vang những điệp khúc thường ngày…

Ta vác bút tìm thăm Trường sa đảo.
Người lính ngồi bồng súng giữ biên cương
Mắt theo dõi canh chừng trời biển vắng
Tâm tư buồn nhớ dáng nhỏ người thương..

Ta vác bút ghé thôn nghèo trắc trở..
Nhiều cảnh đời làm tắc nghẹn lời thơ..
Đang cùng khổ.. neo đơn và cơ nhỡ..!..
Thiếu tiện nghi cần giúp đỡ từng giờ..!

Ta vác bút tìm đến vùng phố thị…
Nơi người người đang đầy đủ tiện nghi..
Tiếng cười nói vang vang trong hủy mỵ!
Rượu bia khui đời chẳng bận tâm gì..!!.

Ta vác bút xuống thuyền đi tham khảo..
Rừng tài nguyên đất nước thật bao la..
Nếu không có con người vô tâm phá..
Đâu bảo giông khí hậu chẳng ôn hòa…!

Ta vác bút dạo dòng sông thơ mộng..
Dưới trăng thanh, lặng sóng, chảy dịu hiền
Gió nhẹ thổi liễu buồn lay nhè nhẹ..!
Tiếng chuông chùa vang u uất triền miên!.

Ta cuộn bút đem vào lòng cất giữ
Ém thơ ai vào nữa quả tim này..
Còn một nữa.. tạc tình em vào đó.
Để khi buồn nhìn ngắm đỡ..rồi.. say…!

ANGIANG. Nguyễn Ngọc Hồng Phước

Hai mươi tháng mười

20-10 anh chẳng có sô-cô-la
Cũng chẳng tặng hoa tươi và bánh ngọt
Chỉ có những vần thơ tình chau chuốt
Gửi về em xua giá buốt đầu đông

Bởi với anh em hơn ” vạn bông hồng”
Mà anh mãi chờ trông bao ngày tháng
Chiều cuối thu hoàng hôn còn bảng lảng
Nắng dỗi hờn vì năm tháng cách xa

Vần thơ yêu anh viết cũng nhạt nhòa
Bao nỗi nhớ anh gửi về em đó
Em nhận nhé chút tình trao trong gió
Cả hồn anh đã nhuộm đỏ tim yêu

Cuối thu rồi vệt nắng cũng liêu xiêu
Bao mơ ước cùng những điều có thể
Nước muôn sông lững lờ trôi về bể
Anh gửi về nơi đó để cùng em

20-10 anh viết nhé em xem
Những câu thơ…..
Trong khát thèm……
Nhung nhớ !
 Hồng Giang.

Gạt …

Gạt muộn phiền bỏ lại sau lưng
Gạt tháng năm chìm trong nỗi nhớ
Gạt tương tư bến bờ duyên nợ
Gạt lo toan cơm áo gạo tiền.

Gạt đêm thu trăng trong cô miên
Gạt hoàng hôn tím vàng lẫn lộn
Gạt cơn say hoài thương bất ổn
Gạt xỏ xiên ra khỏi mê cuồng.

Gạt đi em những khúc u buồn
Gạt phăng đi  lòng người gian dối
Gạt vứt đi con người xốc nổi
Gạt đi em, gạt khỏi cuộc đời.

Sống trên đời đã có luật trời
Nên can chi vắt quàng qua cổ
Gạt hết  đi, những người loang lổ
Nhưng xin đừng gạt bỏ con tim!..

Trung Văn

Dì ghẻ con chồng

“Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi má liếm lá đầu đình”
Anh ơi ! Nhìn cảnh trong hình
Ngẫm xem thế thái nhân tình ra sao?

Thằng thì ngồi ở mâm cao
Đứa không quần áo vịt nhào ” cắn chim “.
Mẹ thì trơ mắt ra nhìn
Bởi vì thằng đó con riêng của chồng

Thế gian dạy có nhớ không?
Chẳng chung máu mủ nên lòng không thương.
” Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”
St

Em mùa thu Hà Nội

Em mùa Thu Hà Nội
Mùi hoa Sữa thơm môi
Em mùa Thu Hà Nội
Đi vào cuộc tình tôi.

Trên những con đường tình
Thu vàng lá rơi bay
Dáng em màu áo lụa
Tóc thề gió tung bay.

Em mùa Thu Hà Nội
Nhè nhẹ mưa phùn bay
Bên Hồ Gươm liễu rủ
Buồn theo gió heo may.

Mưa giăng mắc phố phường
Tình nồng bao vấn vương
Vòng quanh nơi phố cổ
Tóc rối thơm mùi hương.

Em mùa Thu Hà Nội
Nụ hôn đầu trên môi
Hương tình thơm ngây ngất
Tình yêu đã lên ngôi.

Em mùa Thu Hà Nội
Tóc thề xõa bờ vai
Thu vàng chiều nhuộm tím
Hoa nở nụ tình khai.

St.

Hãy nên quý trọng những gì trời đã ban

Đừng vì áp lực đồng tiền
Mà ra tay đánh vợ hiền con ngoan
Đừng vì 2 chữ giàu sang
Mà theo vòng xoáy trái ngang cuộc đời
Đừng nên nói nặng 1 lời
Với người phụ nữ trọn đời mình yêu
Cuộc sống gian khổ bao nhiêu
Thì càng hiểu được tình yêu thế nào
Làm ăn nhỡ có làm sao
Liệu có giúp đỡ của bao bạn bè
Hay là lúc chết cận kề
Chỉ còn người vợ vỗ về cảm thông
Đã là 1 gã đàn ông
Chửi nhau với vợ là không tốt rồi
Bao năm cơm vẫn 1 nồi
Hồng,vàng,xanh vẫn thường ngồi bên nhau
Đừng vì đôi chút khổ đau
Mà vô tâm cướp của nhau nụ cười
Đời không ai được điểm mười
Xin đừng hành động như người lưu manh
Đánh vợ như gã sở khanh
Gia đình hạnh phúc biến thành đau thương
Mái nhà tổ ấm uyên ương
Bỗng dưng đổ vỡ ra phường ly hôn………..

(Lê Phong)

Tìm nơi bình yên

Có ai biết nơi nào bán niềm vui?
Chỉ giùm tôi… tôi mua về một ít
Để những khi thấy yếu lòng, mỏi mệt
Mang ra dùng chắc là hết buồn thôi.

Ai chỉ giùm tôi nơi nào bán tiếng cười?
Tôi sẽ đến và mua về mấy nụ
Để những ngày lòng héo hon, ủ rũ
Sẽ được rạng ngời nhờ những nụ cười kia.

Có ai biết nơi nào bán bình yên?
Tôi mua về và khắc lên đáy mắt
Dù có đớn đau, hay khó khăn, chật vật
Vẫn thấy nụ cười nơi đáy mắt an yên. Xem thêm →

Mưa thứ bẩy

Chiều Hà Nội nắng dường như cũng nhạt.
Hoàng hôn về thổi tạt nỗi âu lo.
Lục bình trôi hờ hững buổi hẹn hò.
Chút nắng muộn nằm co chờ đêm xuống.

Chiều Hồ Tây có điều gì luống cuống.
Ai chờ ai làm sóng gợn lăn tăn.
Trút ưu phiền một ngày nắng khó khăn.
Để quên hết những nhọc nhằn cuộc sống.
Xem thêm →

Thương em mùa gặt

Thương em mùa gặt tháng năm
Lưng ong sạm nắng áo đầm mồ hôi
Oi nồng không ngọn gió trời
Nghiêng vành nón lá em phơi đồng làng

Trời buông vạt nắng chói chang
Đường quê tất tả mùa màng rạ rơm…
Mới hay thơm dẻo bát cơm
Là bao khó nhọc công ơn tháng ngày

Mảnh mai thương lắm vai gầy
Em cùng mùa gặt đong đầy gian nan
Chiều quê khói tỏa miên man
Nồi cơm gạo mới râm ran nghĩa tình

Nụ cười ánh mắt thật xinh
Làn da màu nắng quê mình em ơi!
Tháng năm thoảng ngọn gió trời
Lúa thơm mùi lúa… gọi mời tiếng quê.

Quỳnh Nga.

Top