Em bắt đầu chạm tay vào nỗi nhớ.
Những yêu thương trăn trở dậy trong đêm.
Cầm điện thoại trên tay, cảm giác lại êm đềm
Miệng mỉm cười, lòng rộn ràng đến lạ.
Dẫu biết rằng chưa có được tất cả
Một lời sẻ chia để quên đi những vất vả đời thường
Một tiếng vỗ về cho qua nhanh những trăn trở yêu thương
Nhưng đã có nụ cười, ta trao nhau mỗi lần gặp mặt.
Vẫn chờ đợi, một ngày nào đó, nghe được lời bộc bạch
Dù biết đang ở khoảng cách rất xa vời
Khao khát muốn nghe lời chân thực trên môi
Vẫn vui hơn khi không phải nghe những lời giả dối.
Em, cô gái có trái tim mong manh yếu đuối
Ai lỡ chạm vào thì xin đừng cúi mặt, hờ hững bỏ đi
Chỉ một bước chân nhỏ cũng đủ sức để khắc ghi
Dù chưa biết vết chân ấy đau đớn hay êm đềm nhung lụa
Stam