Đêm khuya tự tình với sông Hương

Bây giờ chỉ có đôi ta 

Bao nhiêu tâm sự Hằng Nga biết rồi 
Thủa nước non đến hồi non nước 
Sông Hương đành xuôi ngược đông tây 
Soi lòng chỉ có đám mây 
Đám mây phú quý những ngày lao đao 
Sao mặt sông xanh xao ra dáng 
Sao tình sông lai láng khôn ngăn? 
Vì ai lắm nỗi chứa chan 
Hay còn đợi khách quá giang một lần 
Này thử hỏi thuyền nan thả lá 
Thuyền ai đây nấn ná bấy lâu? 
Mặc ai khanh tướng công hầu 
Không thèm chung đỉnh, lưng bầu gió trăng 
Sao trời đất đãi đằng ra thế 
Sao mưa nguồn chớp bể luôn đêm 
Trong thành yến ẩm vui thêm 
Tiếng ca lanh lảnh lọt rèm rèm thưa 
Sông Hương hỡi, xuân vừa tơ liễu 
Cả trăm hoa hàm tiếu nhởn nhơ 
Vì đâu nước chảy lững lờ 
Hay cho thế sự cuộc cờ chiêm bao 
Ghét xa mã nao nao uốn khúc 
Giận thời gian những lứa xuân xanh 
Nhà ai khiêu vũ năm canh 
Hơi men sực nức dưới thành đô xưa 
Sao tức tối trôi bừa đi mãi 
Chẳng buồn nghe cô lái thở than 
“Thuyền em đậu bến Hương Giang 
Chờ người quân tử lỡ làng tình duyên” 
Thuyền lặng lẽ nằm yên với bóng 
Nước sống xuôi dợn sóng bến thuyền 
Trong thành ngủ chết con đen 
Khoá xuân bỏ lỏng đến then chẳng gài 
Hãy trông thử đền đài dinh thự 
Dấu xưa, xưa tình tứ làm sao 
Ô hay! Sóng chảy dạt dào 
Chiếc thuyền vô định lạc vào bến mê 
Sao trai gái đi về trong mộng 
Mà sông Hương chẳng động niềm riêng 
Trong thành để lạnh hương nguyền 
Tiếng gà gáy nguyệt láng giềng còn say.

Để lại một bình luận