Gái quê (Hàn Mặc Tử, Việt Nam

Gái Quê 
Hàn Mặc Tử, Việt Nam

Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sự 
Tôi đều nhận thấy trên môi em 
Làn môi mong mỏng tươi như máu 
Đã khiến môi tôi mấp máy thèm 
Từ lúc tóc em bỏ trái đào 
Tới chừng cặp má đỏ au au 
Tôi đều nhận thấy trong con mắt 
Một vẻ thơ ngây và ước ao 
Lớn lên, em đã biết làm duyên 
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng 
Nghe nói ba em chưa chịu nhận 

Âm thầm

Âm thầm
Từ gió xuân đi gió hạ về 

Anh thường gởi gắm mối tình quê 
Bên em, mỗi lúc trên đường cái 
Hóng mát cho lòng được thoả thuê! 
Em có ngờ đâu trong những đêm 
Trăng ngà giãi bóng, mặt hồ êm 
Anh đi thơ thẩn như ngây dại 
Hứng lấy hương nồng trong áo em 
Bên khóm thuỳ dương em thướt tha 
Bên này bờ liễu anh trông qua 
Say mơ vướng phải mùi hương ướp 
Yêu cái môi hường chẳng nói ra 
Độ ấy xuân về em lớn lên 
Thấy anh em đã biết làm duyên 
Nhưng thời gian vẫn trôi đi mãi 
Yêu dấu lòng anh ôm hận riêng.

Trăng vàng trăng ngọc

Trăng vàng trăng ngọc 
(Hàn Mặc Tử, Việt Nam)
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng! 

Ai mua trăng tôi bán trăng cho 
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò… 
Bao giờ đậu trạng vinh qui đã 
Anh lại đây tôi thối chữ thơ. 
Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hòn Trăng. 
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng 
Tôi nói thiệt, là anh dại quá: 
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. 
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! 
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi 
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi 
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi 
Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời 
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!

Những giọt lệ

Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi? 

Bao giờ tôi hết được yêu vì, 
Bao giờ mặt nhật tan thành máu 
Và khối lòng tôi cứng tựa si? 
Họ đã xa rồi khôn níu lại, 
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa… 
Người đi, một nửa hồn tôi mất, 
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. 
Tôi vẫn còn đây hay ở đâu? 
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu? 
Sao bông phượng nở trong mà

Rượt trăng (Hàn Mặc Tử)

Ha ha! Ta đuổi theo trăng 

Ta đuổi theo trăng 
Trăng bay lả tả trên cành vàng 
Tới đây là nơi tôi được gặp nàng 
Rủ rê, rủ rê hai đứa tôi vào rừng hoang 
Tôi lượm lá trắng làm chiếu trải 
Chúng tôi kê đầu trên khối sao băng 
Chúng tôi soi chuyện bằng hơi thở 
Dần dần hao cỏ biến ra thơ 
Chúng tôi lại là người của ước mơ 
Không xác thịt chỉ là linh hồn đang mộng 
Chao ôi! Chúng tôi rú lên vì kinh động 
Vì trăng ghen, trăng ngã, trăng rụng xuống mình hai tôi. 
Hoảng lên nhưng lại cả cười 
Tôi toan níu áo nàng thời theo trăng 
Hô hô! Ta đuổi theo trăng! Ta đuổi theo trăng! 
Trăng! Trăng! Trăng! Trăng! 
Thả nàng ra, thôi thả nàng ra 
Hãy buông nàng xuống cho ta ẵm bồng 
Đố trăng trăng chạy đàng trời 
Tôi rú một tiếng trăng rơi tức thì ….

Trút linh hồn (Hàn Mặc Tử)

Máu đã khô rồi, thơ cũng khô 
Tình ta chết yểu tự bao giờ 
Từ nay trong gió – trong mưa gió 
Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ 
Ta còn trìu mến biết bao người 
Vẻ đẹp xa hoa của một thời 
Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng 
Ôi! Giờ hấp hối sắp chia phôi. 
Ta trút linh hồn giữa lúc đây 
Gió sầu vô hạn nuối trong cây 
– Còn em sao chẳng hay gì cả ? 
Xin để tang anh đến vạn ngày.

Đêm khuya tự tình với sông Hương

Bây giờ chỉ có đôi ta 

Bao nhiêu tâm sự Hằng Nga biết rồi 
Thủa nước non đến hồi non nước 
Sông Hương đành xuôi ngược đông tây 
Soi lòng chỉ có đám mây 
Đám mây phú quý những ngày lao đao 
Sao mặt sông xanh xao ra dáng 
Sao tình sông lai láng khôn ngăn? 
Vì ai lắm nỗi chứa chan 
Hay còn đợi khách quá giang một lần 
Này thử hỏi thuyền nan thả lá 
Thuyền ai đây nấn ná bấy lâu? 
Mặc ai khanh tướng công hầu 
Không thèm chung đỉnh, lưng bầu gió trăng 
Sao trời đất đãi đằng ra thế 
Sao mưa nguồn chớp bể luôn đêm 
Trong thành yến ẩm vui thêm 
Tiếng ca lanh lảnh lọt rèm rèm thưa 
Sông Hương hỡi, xuân vừa tơ liễu 
Cả trăm hoa hàm tiếu nhởn nhơ 
Vì đâu nước chảy lững lờ 
Hay cho thế sự cuộc cờ chiêm bao 
Ghét xa mã nao nao uốn khúc 
Giận thời gian những lứa xuân xanh 
Nhà ai khiêu vũ năm canh 
Hơi men sực nức dưới thành đô xưa 
Sao tức tối trôi bừa đi mãi 
Chẳng buồn nghe cô lái thở than 
“Thuyền em đậu bến Hương Giang 
Chờ người quân tử lỡ làng tình duyên” 
Thuyền lặng lẽ nằm yên với bóng 
Nước sống xuôi dợn sóng bến thuyền 
Trong thành ngủ chết con đen 
Khoá xuân bỏ lỏng đến then chẳng gài 
Hãy trông thử đền đài dinh thự 
Dấu xưa, xưa tình tứ làm sao 
Ô hay! Sóng chảy dạt dào 
Chiếc thuyền vô định lạc vào bến mê 
Sao trai gái đi về trong mộng 
Mà sông Hương chẳng động niềm riêng 
Trong thành để lạnh hương nguyền 
Tiếng gà gáy nguyệt láng giềng còn say.

Top