Góc phố ngày xưa

Con đường nào tuy lạ mà quen

Chiều buông phố vắng đã lên đèn

Tìm nhau đi dưới trời mưa gió
Thấm lạnh vai người buốt tim tôi
Góc phố ngày xưa những bồi hồi
Giờ còn đâu nữa đã xa xôi
Người sang bến khác vui duyên mới
Mỏi gót đăng trình tôi với tôi
Hương yêu vừa chớm sao vụt tắt
Hoa mới ngát hương đã vội tàn
Tình vừa sum hợp vội lìa tan
Để lại trong ta những muộn màng./.

CÔ BÉ TÔI YÊU


Cô bé tôi yêu, thích ở nhà,
Ra vườn ve vuốt những cành hoa
Cùng tôi âu yếm chờ sao rụng,
Vào những đêm trăng sáng nhạt nhòa.

Cô bé tôi yêu, rất dịu dàng,
Tuy rằng đôi lúc thật ương ngang,
Tuy rằng đôi lúc hay hờn dỗi,
Tôi vẫn yêu hơn cả ngọc, vàng .

Cô bé tôi yêu ngoan lắm cơ,
Cô hiền, đôi lúc giống Ma-Sơ
Nhưng mà có lúc, thôi không nói,
Nói sợ cổ nghe, bị nhéo giờ .

Cô bé tôi yêu, rất ngọt ngào,
Mỗi lần cô lỡ nhéo tôi đau,
Lại bên thỏ thẻ :”Em xin lỗi,
Đau hở ? lại đây nựng chút nào”

Cô bé tôi yêu, chẳng thích đùa,
Một hôm, lỡ dại khổ tôi chưa,
Khen cô hàng xóm, nhà bên cạnh,
Một trận lôi đình, cả tháng mưa .

Cô bé tôi yêu, thích nói nhiều,
Suốt ngày, thảnh thót gọi “Anh yêu”
Líu lo như tiếng Hoàng Anh hót,
Tôi vẫn thèm nghe cả sáng chiều.

Với bàn tay ấy

Tặng Huy Cận
Với bàn tay ấy ở trong tay,
Tôi đã nguôi quên hận tháng ngày,
Một tối trăng cao gieo mộng tưởng
Vào lòng gió nhẹ thẩn thơ bay.

– Một tối bầu trời đắm sắc mây,
Cây tìm nghiêng xuống nhánh hoa gầy,
Hoa nghiêng xuống cỏ, trong khi cỏ
Nghiêng xuống làn rêu, một tối đầy.

Những lời huyền bí toả lên trăng,
Những ý bao la rủ xuống trần,
Những tiếng ân tình hoa bảo gió,
Gió đào thỏ thẻ bảo hoa xuân.

Bóng chiều đi vụt, bỗng đêm nay
Tôi lại đa mang hận tháng ngày.
Dưới ánh trăng cười, tôi kiếm mãi
Dấu bàn tay ấy ở trên tay.

Thơ duyên

Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Cây me ríu rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền

Con đường nhỏ nhỏ, gió xiêu xiêu
Lả lả cành hoang nắng trở chiều
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu

Em bước điềm nhiên không vướng chân
Anh đi lững đững chẳng theo gần
Vô tâm nhưng giữa bài thơ dịu
Anh với em như một cặp vần

Mây biếc về đâu bay gấp gấp
Con cò trên ruộng cánh phân vân
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thương sương xuống dần

Ai hay tuy nhẹ bước thu êm
Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy
Lòng anh thôi đã cưới lòng em

Nguyệt cầm

Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân

Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người…

Bốn bề ánh nhạc, biển pha lê
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.

Hoa cỏ may

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
Tên mình ai gọi sau vòm lá
Lối cũ em về nay đã thu.

Mây trắng bay đi cùng với gió
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
Thơ viết đôi dòng theo gió xa

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy.
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,
Ai biết lòng anh có đổi thay?

 
 
Nhớ cùng em dự hội làng Lim,
Kiều diễm ai ai cũng phải nhìn,
Lộng lẫy, tươi cười trong áo tím,
Người em hay chính đóa hoa sim.

Cờ phướn tung bay rợp ngả đường,
Đền chùa tấp nập khách hành hương.
Nơi nơi văng vẳng hò quan họ
Chất chứa tâm tình của luyến thương.

Kiệu hoa mở lối rước cầu kiều,
Nam nữ nhịp nhàng nhẹ bước theo
Điệu nhạc bát âm xen pháo nổ
Vẳng lại, đình xa tiếng trống chèo.

Cảnh chùa nhộn nhịp tự tinh mơ,
Thập điện lung linh khói tỏa mờ.
Thành khẩn thắp hương em khấn nguyện:
– Xin cho trọn kiếp đẹp trông chờ.

Mừng vui, nhí nhảnh bước chim non,
Cô bé ngây thơ mắt thoáng buồn:
– Em bắt đền anh mê nói chuyện,
Làm sao về kịp trước hoàng hôn ?

Anh tiễn tận nhà xin lỗi mẹ
Để người cả buổi phải chờ trông.
– Quá vui, thưa bác, nên về trễ.
– Bác biết mà con, đường chắc đông.

Tin tưởng là em bị mắng rồi
Làm anh ân hận mãi không thôi.
– Này anh, đừng có làm cao nhé,
Mẹ bảo sao con khéo chọn người.

Ngày tháng anh vui với sách đèn,
Mơ ngày nào đó nói yêu em.
Bao giờ hạnh phúc trong tầm với,
Anh chắc đời mình sẽ ấm êm.

Nhớ tới người em với nụ cười
Mỗi lần hoa tím nhuộm nơi nơi,
Yêu thương anh gọi thầm trong gió :
– Áo tím ngày xưa, áo tím ơi!


Đầu xuân 2001. 

Lỗi hẹn với Hai sắc hoa tigôn

Kính tặng các bậc thầy cô, cha chú thuộc thế hệ cùng thời của T.T.KH. với sự ngưỡng mộ của hậu sinh.

Chim chiều sải cánh trốn hoàng hôn,
Chuông gửi không gian nhạc điệu buồn.
Nhìn giải mây mờ che đất nước,
Nghe chìm khát vọng tuổi yêu đương.

Quê mẹ lầm than nỡ lạnh lùng,
Đường vào quốc sử mặc rêu phong
Thôi đành lỗi hẹn người em gái
Gác lại một bên chuyện của lòng.

Nhí nhảnh hồn nhiên lúc cạnh tôi,
Nhìn đời là chuỗi những ngày vui.
Yêu nàng tôi muốn cho nàng biết
Nước mất tình nhà cũng mất thôi.

Giờ phút chia tay biết nói gì ?
Như say hương vị phút từ ly
Nàng cười: – Vạn lý dù ngăn cách
Chung thủy tình ta chẳng giảm suy.

Đời có học đâu chữ lỡ làng,
Ngày về khao khát đẹp yêu đương
Phong sương, cố quận tìm dư ảnh
Ước vọng tàn theo bụi cuối đường.

Nàng đã trao thề trả nắng thu,
Đốt thư tình cũ tự bao giờ,
Đã say hương ấm bên người mới
Nhắc chuyện ngày xưa với hững hờ.

Tôi đã yêu em cả cuộc đời
Đường duyên ai cản bước tình tôi ?
Ba cung sáu viện, ngàn hoa lệ
Xin đổi cho tôi lấy một người!

Đời nếu chỉ là trang tiểu thuyết
Thì xin viết lại chuyện ngày xưa:
Yêu thương đôi lứa trong tha thiết
Chẳng nói bao giờ phút tiễn đưa.

Em đã nói gì trước với tôi ?
Nhắc mà chi nữa chuyện xa xôi.
Đời người giây phút nhiều đau khổ
Là phút buồn thương chuyện đã rồi.

Cũng tưởng thời gian sẽ xóa mờ
Niềm đau dần vợi với tàn thu,
Càng tìm quên lãng càng nhung nhớ
Câu chuyện sang sông chẳng đợi đò.

Đau đớn người yêu đã lấy chồng
Tình ơi, tay trắng lại hoàn không!
Ta về ghi lại trong tâm khảm
Hình ảnh ngây thơ dưới nắng hồng.


Năm 1970, hoạ nguyên vần bài “Hai sắc hoa tigôn” của T.T.Kh.
Bài thơ “Hai sắc hoa tigôn” được đăng lần đầu tiên trên tuần báo “Tiểu thuyết thứ bẩy” tại Hà Nội năm 1937. Bài thơ họa được đăng trong tập thơ “Người em gái”, năm 1972.

Nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc, cơ sở Luỹ Thầy phổ biến trong CD “Xin làm nhân chứng thời hoa mộng”.

 
 

Từ phút giây này gọi cố nhân

Có một nàng tiên đáp xuống trần,
Không may bùn lấm đọng đôi chân,
Đau buồn cất cánh về Thiên Quốc,
Sa xuống núi đồi giữa tiết xuân.

Cô đơn ẩn náu một nhà thơ,
Người đẹp bên mình tưởng giấc mơ,
Kim cương đáy suối làm vương miện,
Lóng lánh mắt huyền, đẹp ước mơ.

– Trên trời không có chuỗi kim cương,
Chỉ những ngôi sao sáng lạ thường
Và chỉ long lanh trong vũ trụ,
Không trên xiêm áo những công nương.
Bên nhau ríu rít tựa chim oanh:

– Mai mốt con mình sẽ giống anh
Xuất sắc văn chương, chiều chuộng vợ,
Giống em sắc đẹp, nét tinh anh.
Thượng Đế bắt duyên chỉ hạn kỳ,

Đành lòng hai đứa phải chia ly.
Cuộc tình nếu quả không tròn kiếp,
Âu yếm, mặn nồng có ích chi ?
Nhìn bóng người yêu khuất,…khuất dần,
Trong tim rơi rụng cánh hoa xuân.
Em ơi, nghĩ tới mà đau đớn,
Từ phút giây này gọi… cố nhân!

Viết trong chuyến thăm Sacramento, California ngày 27-7-2002 cùng với Kim Trung.

Người đẹp thành đô

Nàng là em gáí cuả Huyền Trân, 
Chiêm Quốc qua thăm chị một lần; 
Danh tướng nhà Trần trong biến cuộc 
Vội vàng chỉ cứu kịp Huyền Trân. 

Mình nàng ở lại với cô đơn, 

Nhớ nước, tâm tư thấm đọng buồn. 

Khuất giải sông Hồng, xa Trấn quốc, 

Đau thương nàng đã trút linh hồn. 


Thượng Đế cảm thương số kiếp nàng, 

Cho đầu thai lại tại Thăng Long 

Thành trang quốc sắc tô Hà Nội, 

Kiều diễm môi soi thắm sóng Hồng. 


Vài ba thế hệ một giai nhân, 

Đôi mắt buồn vương, sắc tuyệt trần; 

Đó chính là nàng trong tiền kiếp 

Người em diễm lệ cuả Huyền Trân.


24-9-2007 

Đào Tiến Luyện viết để kỷ niệm 700 năm, năm Huyền Trân Công Chúa được cứu thoát khỏi bị lên dàn hoả (1307-2007) và sau đó đưa về Việt Nam. 

Social media & sharing icons powered by UltimatelySocial
Top