Một người đã xa
Em muốn khóc cho nhẹ bớt cõi lòng
Cho vơi đi hình bóng anh, trong em luôn rực cháy
Có những lúc em muốn vùng ra và bỏ chạy
Để nỗi nhớ anh không dậy sóng trong tim.
Có những khi em muốn nhấn chìm
Những cảm xúc trong em bừng lên, thiêu đốt
Có phải đôi mình trẻ con và bồng bột?
Làm hoang tàn, lạc lối một tình yêu.
Cũng có thể ta yêu nhau chưa đủ nhiều
Nên buông tay nhau trong chiều buồn, hoang hoải
Có khi nào, anh chợt giật mình nhìn lại
Để thấy mắt em sương đọng lại trên mi
Có những khi em muốn ngủ li bì
Để khi dậy, em cho anh vào giấc mộng
Khi đấy tim em không còn nhói đau và xúc động
Những lúc ai đó vô tình gợi nhắc tới anh
Một đêm dài, mình em nhỏ bé, mong manh
Gió mùa đông quất từng hồi làm em buốt lạnh
Mưa vô tình sao không chịu tạnh
Cứ mãi rơi hoài, gió gào thét tên anh
Trái tim em có phải quá mong manh?
Tưởng mấy lần đã lành sao còn buốt nhói
Những lúc buồn nó vẫn cồn cào và réo gọi
Bao yêu thương nhung nhỡ mãi khôn nguôi
Đã bao lần em gửi anh vào miền kí ức xa xôi
Nhưng sao em cứ quay đầu nhìn vào quá khứ?
Nụ cười anh, tâm trí em sao cứ giữ?
Để mỗi đêm về lại nhung nhớ ưu tư…
Nỗi đau mà sao em cứ cố giành lấy khư khư
Sao không cho ngủ yên nơi thẳm sâu miền kí ức
Để một ngày nó không còn đau và thổn thức
Bầu trời bình yên, nắng sẽ sáng rực tình em.
Nguồn sưu tầm