Thế là mình đã chia tay

Và thế là mình đã chia tay
Nghe chua xót ngậm ngùi anh nhỉ
Đã là gì của nhau mà nói thế
Tự xót lòng anh đâu thể yêu hơn

Chia tay rồi em về với cô đơn
Khó có thể yêu ai nhiều hơn anh thủa trước
Mối tình buồn giờ đã thành dang dở
Cứ trào lên rồi để nhớ xót xa

Đau trong lòng đâu ai dễ nói ra
Anh chẳng cố quên, còn em quay mặt khóc
Nước mắt chiều mưa thấm nhiều vị mặn
Muốn đón em về khi nước mắt thôi rơi

Vô thường

Tình yêu nơi giáo đường

Hiên giáo đường ta khắc tình ta

Trao cho em một sớm thu về
Tình mới lớn. Chao ôi! lạ quá
Yêu không hay dâng hết một lần.
Em kiêu sa, ta là kẻ bụi trần
Em dịu hiền, lòng ta là vực thẳm
Giữa mênh mông ta bị đời chấp vấn
Kẻ dại khờ, ôm chặt mối tình câm.
Em có thấy như là em không thấy
Vội bước mau, sợ ánh mắt say mềm
Ta lặng im nhìn bóng người nhoà tắt
Chợt giật mình, sao ánh mắt ta cay?
Em có thấy như là em thấy
Bóng cây xưa khắc giữ tình đầy
Hai trái tim một lời nguyện thánh
Gió trở mình chuông đổ vang xa.

Không và có thể

Không thể nào tôi quên được em
Những đêm đông lạnh gió xuyên rèm
Hay mưa lách tách rơi mái lá
Là lúc mà tôi nhớ em thêm
Nhớ em mái tóc xoã buông dài
Đôi mắt ưu buồn nét liêu trai
Dẫn dụ hồn tôi vào trong mộng
Bỡi hương sắc ấy quá trang đài
Có thể rồi em sẽ quên tôi
Tim em – Người khác ngự trị rồi
Còn tôi là bóng mờ quá khứ
Lỡ một lần yêu – Chỉ thế thôi
Có thể rồi em sẽ lấy chồng
Tình tôi như thế – Kể bằng không
Ông Tơ, bà Nguyệt chơi cắc cớ

Nữa chừng đã ngắt sợi chỉ hồng

Người tôi yêu

Người của tôi thương có tóc dài

Mái tóc đen huyền phủ bờ vai
Tuổi độ xuân xanh tròn mười bảy
Đôi mắt nhung tròn ngỡ mắt nai
Nàng thường hay buông tiếng thở dài
Trông về xa thẳm như nhớ ai
Thương cha, nhớ Mẹ, bạn bè cũ
Bặt vô âm tín đã lâu ngày?
Em thường đi “shop nighty nine”
Áo quần mua sắm “Second” tay
“Chìu nàng” nên tôi đâu dám cãi
Sợ nàng “phật ý” sẽ nói nhây
Thế nhưng nói đến chuyện bạc bài
Nàng không hề tiếc, chơi thẳng tay
Tiền túi, nhà băng, đều ráo cạn
Bây giờ hai đứa phải ăn mày

Không còn là mộng

Trong giấc chiêm bao tôi ngỡ ngàng
Khi thấy nàng đang sống giàu sang
Người yêu của tôi đang êm ấm
Trong giấc nồng say bên cạnh chàng
Có lúc mộng du tôi lang thang
Tìm qua phố cũ bổng gặp nàng
Nhếch miệng cười khinh em bèn hỏi
Người yêu đâu rồi lại đi hoang ?
Tôi tỉnh giấc mơ dạ bàng hoàng
Phải chăng em thật sự sang ngang ?
Có phải chiêm bao điềm báo trước
Rồi đây tôi sắp phải xa nàng ?
Thật sự là đây chẳng phải mơ
Em tôi không đợi chẳng giã từ
Ba năm thề hẹn như không có

Người lấy chồng xa tôi thẩn thờ

Đã xa rồi

Thôi đã hết rồi em cứ đi

Tình duyên dang vỡ mơ ước gì?
Kỹ niệm sẽ nhạt theo năm tháng
Lưu luyến thêm nhiều cũng phân ly
Vai sánh bên vai bước theo người
Vui vầy bên họ sống chung đôi
Nghĩ đến anh chi cho đau khổ ?
Thêm bận lòng nhau lúc ly bôi
Từ đây đã cách biệt đôi đời
Em có gia đình anh chơi vơi
Kể như ta phải xa nhau mãi 
Cố nhân em hởi! đã xa rồi

Em sẽ yêu anh

Em sẽ yêu anh suốt một đời

Dù cho trăng hẹn có đầy vơi
Mặc cho nhân thế bao thay đổi
Em chỉ riêng anh chẳng đổi dời
Em sẽ yêu anh mãi ngàn năm
Dù rằng thân xác phải bập dầm
Dười lằn roi Mẹ răn dạy dỗ
Sợ con lạc lồi vướng sai lầm
Em sẽ yêu anh dù khó khăn
Khuyên anh nhẫn nhục chớ bâng khuâng
Có ngày cha mẹ thương nghĩ lại
Cho duyên đôi lứa được kết thành

Niềm vui khi có bạn bè

Không mồi không rượu cũng không bia

Không có dòng sông cạnh bờ kè

Không trăng không gió trời mưa lạnh
Không buồn không tủi cũng không vui.
Chỉ có nơi đây bạn với bè
Vui buồn ai có kể nhau nghe
Dù không mến trọn tình thân ái
Hãy vui khi ta có bạn bè.
Nguyễn Hữu Hiệp

Một người đã xa


Một người đã xa
Em muốn khóc cho nhẹ bớt cõi lòng
Cho vơi đi hình bóng anh, trong em luôn rực cháy
Có những lúc em muốn vùng ra và bỏ chạy
Để nỗi nhớ anh không dậy sóng trong tim.
Có những khi em muốn nhấn chìm
Những cảm xúc trong em bừng lên, thiêu đốt
Có phải đôi mình trẻ con và bồng bột?
Làm hoang tàn, lạc lối một tình yêu.
Cũng có thể ta yêu nhau chưa đủ nhiều
Nên buông tay nhau trong chiều buồn, hoang hoải
Có khi nào, anh chợt giật mình nhìn lại
Để thấy mắt em sương đọng lại trên mi
Có những khi em muốn ngủ li bì
Để khi dậy, em cho anh vào giấc mộng
Khi đấy tim em không còn nhói đau và xúc động
Những lúc ai đó vô tình gợi nhắc tới anh
Một đêm dài, mình em nhỏ bé, mong manh
Gió mùa đông quất từng hồi làm em buốt lạnh
Mưa vô tình sao không chịu tạnh
Cứ mãi rơi hoài, gió gào thét tên anh
Trái tim em có phải quá mong manh?
Tưởng mấy lần đã lành sao còn buốt nhói
Những lúc buồn nó vẫn cồn cào và réo gọi
Bao yêu thương nhung nhỡ mãi khôn nguôi
Đã bao lần em gửi anh vào miền kí ức xa xôi
Nhưng sao em cứ quay đầu nhìn vào quá khứ?
Nụ cười anh, tâm trí em sao cứ giữ?
Để mỗi đêm về lại nhung nhớ ưu tư…
Nỗi đau mà sao em cứ cố giành lấy khư khư
Sao không cho ngủ yên nơi thẳm sâu miền kí ức
Để một ngày nó không còn đau và thổn thức
Bầu trời bình yên, nắng sẽ sáng rực tình em.
Nguồn sưu tầm

Top