Ngập Ngừng Thơ..

Lập đông trời bỗng se lành lạnh

Này gió_ sao còn reo nhớ thương
Nhỏ ở nơi này chờ xuân lại
Đến đi âu cũng lẻ vô thường
Chúm chím mai vàng khoe sắc mới
Óng nuột hoa đào phơi phới xuân
Lữ khách trần gian_ là nhỏ đó
Viết mổi câu thơ cứ ngập ngừng..
Đọn tóc hương nguyền năm tháng cũ
Phai rồi anh hỡi_ mấy đông qua
Ngồi nghe tháng chạp buông từng bước
Tiếc mãi tình xưa chẳng thắm già..
Ngọc Vân

Tình Cầm

Tình Cầm
Nếu anh còn trẻ như năm cũ 

Quyết đón em về sống với anh 
Rồi những chiều vàng phơ phất lại 
Anh đàn, em hát níu xuân xanh 
Nhưng thuyền em buộc bên sông hận 
Anh chẳng quay về với trúc tơ 
Ngày tháng Tỳ Bà vương ánh nguyệt 
Mộng héo bên song vẫn đợi chờ 
Có mây bàng bạc gây thương nhớ 
Có ánh trăng vàng soi giấc mơ 
Có anh ngồi lặng so phím cũ 
Mong chờ em hát khúc xuân xưa 
Nếu có ngày nào em quay gót 
Lui về thăm lại bến thu xa 
Thì đôi mái tóc không xanh nữa 
Mây bạc, trăng vàng vẫn thướt tha…

Tình Xưa


Em nhớ không em? mới độ nào 

Đem cành cây chiết cạnh bờ ao, 
Cây tươi trong lúc người lơ đãng, 
Thắm thoắt ngày qua nhánh trổ đào . 
Tóc liễu xanh xanh vẫy tóc người, 
Tay em cầm nhẹ lấy tay tôi … 
Lần đầu ân ái trao bằng mắt 
Rồi để tình thương đến trọn đời . 
Anh đã già rồi, em vẫn xuân, 
Đời anh dầu dãi bốn phong trần, 
Đòi phen trên bước đường đau khổ, 
Anh vẫn mơ về chốn ái ân. 
Anh vẫn mơ về kiếm bóng em, 
Cho lòng ấm lại ánh xuân thiên, 
Không gian bàng bạc sầu yêu cũ, 
Em khác xưa rồi, em đã quên. 
Em mời anh viết, thì anh viết, 
Viết đầy trên mảnh giấy trao em, 
Anh viết những gì anh chẳng biết, 
Hình như anh viết chuyện chiêm bao …

Xuân Đôi Ta

Xuân Đôi Ta

Em trở về đây, đáp lại lời 

Anh từng buông gọi giữa xa xôi . 

Nghìn trùng non nước đìu hiu nhớ, 
Đã vọng hồn anh đến cuối trời . 
Anh đã chờ và cây đã xanh, 
Lừng mùa bay dậy tiếng mây thanh, 
Em về, mắt đẹp ngời như thuở 
Em chửa theo chồng, vẫn mến anh.
Anh đợi chờ em suốt bấy lâu, 
Nhủ thầm: xuân thắm chả phai đâu, 
Một khi xuân thắm là mong nhớ, 
Và cả thiên thu: vĩnh viễn sầu! 
Áo em sáng dệt trời xuân gấm, 
Sông cũ, nguồn xưa rộn rã về… 
Ngõ hạnh, mấy mùa quên nét thắm 
Nở bừng, khi thoáng bóng hoa lê . 
Em đã về đây, em vẫn nguyền 
Như ngày trăng nước chớm tơ duyên 
Bao năm xa cách, đi chưa nhạt 
Màu tóc sông thu, ánh mắt huyền. 
Anh hát mừng em khắp thế gian, 
Trập trùng mây núi tiếng ngân vang, 
Thơ yêu khôn ngớt trong thiên hạ, 
Và cả non sông rợn sóng đàn. 
Mời em ngồi lại bến sông xanh, 
Mây cũ muôn năm chiếu dáng lành. 
Ta viết lòng ta cho hậu thế, 
Đọc hoài không chán: Em và Anh!

Gái quê (Hàn Mặc Tử, Việt Nam

Gái Quê 
Hàn Mặc Tử, Việt Nam

Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sự 
Tôi đều nhận thấy trên môi em 
Làn môi mong mỏng tươi như máu 
Đã khiến môi tôi mấp máy thèm 
Từ lúc tóc em bỏ trái đào 
Tới chừng cặp má đỏ au au 
Tôi đều nhận thấy trong con mắt 
Một vẻ thơ ngây và ước ao 
Lớn lên, em đã biết làm duyên 
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng 
Nghe nói ba em chưa chịu nhận 

Những giọt lệ

Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi? 

Bao giờ tôi hết được yêu vì, 
Bao giờ mặt nhật tan thành máu 
Và khối lòng tôi cứng tựa si? 
Họ đã xa rồi khôn níu lại, 
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa… 
Người đi, một nửa hồn tôi mất, 
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. 
Tôi vẫn còn đây hay ở đâu? 
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu? 
Sao bông phượng nở trong mà

Trút linh hồn (Hàn Mặc Tử)

Máu đã khô rồi, thơ cũng khô 
Tình ta chết yểu tự bao giờ 
Từ nay trong gió – trong mưa gió 
Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ 
Ta còn trìu mến biết bao người 
Vẻ đẹp xa hoa của một thời 
Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng 
Ôi! Giờ hấp hối sắp chia phôi. 
Ta trút linh hồn giữa lúc đây 
Gió sầu vô hạn nuối trong cây 
– Còn em sao chẳng hay gì cả ? 
Xin để tang anh đến vạn ngày.

Kỷ niệm buồn

Kỷ niệm buồn
Ta gửi vào mây những nỗi sầu 

Treo vào trong gió đến nơi đâu? 
Đưa theo làn khói xanh lan tỏa 
Vương lại rặng cây chút tình đầu.. 
Gửi lại cho ai những ngày thơ 
Kỷ niệm vui buồn, thuở vẩn vơ 
Tâm hồn chưa đục màu tình thắm 
Áo dài tha thướt đến ngẩn ngơ 
Gửi lại cho đời chút buồn vui 
Thân ta gửi lại nắm đất tàn 
Ai ghi bia đá, hương phất phản 
Nét chữ nghiêng nghiêng, nét khói nghiêng…

Thơ tình Cảm Tết


Cảm Tết
Trần Tế Xương
Anh em đừng nghĩ tết tôi nghèo
Tiền bạc trong kho chửa lĩnh tiêu.
Rượu cúc nhắn đem, hàng biếng quẩy
Trà sen mượn hỏi, giá còn kiêu.
Bánh chưng sắp gói e nồm chảy
Giò lụa toan làm sợ nắng thiu.
Thôi thế thì thôi đành tết khác,
Anh em đừng nghĩ tết tôi nghèo.

Nổi buồn trong đêm

Lạnh lắm đêm buồn với cô đơn 

Trăng giá đìu hiu ánh sáng hờn 

Lá liễu lả lơi rơi vào gió 

Tiếng đêm lặng lẽ để buồn hơn 


Trăng sáng cũng mỗi trăng trên trời 

Trên cao lặng lẽ nỗi chơi vơi 

Biết đâu ta, trăng cùng niềm nỗi 

Một mơ mộng hão của xa vời 


Liễu kia buồn nỗi gió cứ trôi 

Cuồn đời lá liễu đến xa xôi 

Dòng đơi cũng thế luôn xuôi mãi 

Và ta cũng chỉ như lá thôi 


Màn đêm văng vẳng tiếng vọng xa 

Khi thì thanh rõ, lúc nhạt nhoà 

Như hình bóng ai trong ta vậy 

Vừa mới chớm phai đã hiện ra

Top