Thơ tình mùa đông

Thơ tình mùa đông

“Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em.
Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ.
Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt.
Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen.


Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không?
Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt…
Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất.
Mùa đông về em có lạnh lắm không?
.
Ở bên này trời vừa mới vào đông.
Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng.
Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ.
Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau…”

Địa chỉ bài viết: http://www.xqnb.net/2013/05/tho-tinh-mua-ong.html#ixzz2qCGuVhsv

Nơi thuộc về nổi nhớ

Nơi thuộc về nổi nhớ
Muốn quên rồi sao tim anh lại nhớ

Nhớ tới em, mối tình đã ngủ quên
Trong ánh mắt ưu phiền nơi xa thẳm
Vẫn mơ màng níu kéo một cái tên
Đã có lúc
Anh vẫn từng cảm ơn lực hấp dẫn
Đã đẩy em đến bên cuộc đời anh
Vẻ đẹp của em làm tim anh đỏ mặt
Len lén nhìn em, một trái tim chân thành
Rồi một ngày, em nhẹ đến bên anh 
Trong ngượng ngùng: “Mình chia tay anh nhé”
Sao em bắt anh làm điều chẳng thể
Rời xa em, rời xa mối tình anh
Và thời gian cứ lặng lẽ trôi nhanh
Khi trái tim đã thôi không rỉ máu
Vết thương xưa, nay đang dần liền sẹo
Chợt hình em lại thấp thoáng đi về
Bước trên đường, bên chiếc bóng lê thê
Lúc tim anh đang tràn đầy ảo giác
Lúc đôi chân sau bao ngày đi lạc
Lại đưa anh về với chốn yêu xưa
Tháng ngày buồn đã đôi lúc đẩy đưa
Hai cảm giác “cố quên” hay “chợt nhớ”
Ừ… Hãy coi như đó là duyên nợ
Mảnh tình buồn anh cất giữ trong tim
Lại một đêm, anh lặng lẽ đi tìm
Có một “Nơi thuộc về nỗi nhớ”

Bài thơ tình mất nhau rồi

Anh lỗi lầm nên tình yêu vụn dại

Nói quên đi mà tim mãi nhói đau
Tiếng yêu em khi xưa còn đâu nữa
Yêu dại khờ trong giây phút đầu tiên

Anh xa em, mùa đông không có tuyết

Có làn mưa bé tý rơi thấm tim
Biết làm gì tìm đâu dòng k niệm
Không giận hờn, không biết sự hờn ghen

Lỗi do anh, không yêu anh tha thiết

Lầm tưởng rằng anh chỉ yêu em thôi

Vô tình em đánh rơi, không thể nói

Thức trọn đêm cho tim khóc nỉ non

Anh sợ cô đơn, sợ mùa đông lạnh

Nào ai sưởi ấm như bao lần xưa

Hay cho anh cái cười mưa không thấm

Biết nồng nàng, say đắm giữa biển tình

Xa nhau rồi, anh giờ mới hiểu

Em là nắng, là mặt trời trong anh

Mãi là nụ cười, là giọt nước mắt

Rồi hằng trong tim trong mọi thời gian

Mất rồi em, không gian vàng nắng cháy

Một giấc mơ bay giữa dãy ngân hà

Tình thơ ngây, tình bay theo cơn gió

Yêu làm gì, cay đắng ngày hôm nay.
Sưu tầm

Thơ tình Ngại ngùng

Yêu là gì mà lời không dám ngỏ ?

Mắt vội nhìn, rồi vội vã…quay đi !

Để đêm về buồn len lén tâm tư…
Mưa qua cửa, mưa trong lòng thổn thức !!!


Mỗi sáng mai mặt trời chưa tỉnh giấc,

Đã vội vàng, cuống quýt nỗi chờ trông…

Lòng rứt ray : người có gặp hay không ?

Nén nhịp thở bồi hồi, Ôi! sao nhớ !!!

Bạn hỏi : Sao, đang ngóng chờ ai đó ,

Mà thẫn thờ, mà ngơ ngẩn vào, ra ?

Lời chối quanh, mặt đỏ gấc màu da,

Tim xao xuyến, tay vẽ vời vô nghĩa…


Giấy bút ơi, ta yêu người chan chứa,
Đã giùm ta, diễn tả bao lời thơ
Đã cho ta trang trải những mộng mơ…
Điều thầm kín, chẳng bao giờ dám ngỏ …

Nếu anh không còn yêu em nữa

Nếu 1 ngày, anh ko còn yêu em nữa

Đó là ngày trái đất bỗng ngừng quay

Vầng dương kia sẽ thôi ko chiếu rọi
Như xót xa, thương khóc mối duyên này
Nếu một ngày chợt quên tên người ấy
Đó là ngày anh rời khỏi thế nhân
Để cho em trên dương trần than khóc
Để mi ai bỗng thoáng lệ vô ngần
Nếu một ngày tình mình đành tan rã
Đó là ngày sau hàng vạn năm trôi
Và tình đó sẽ lưu vào mộng đẹp
Được truyền nhau như giai thoại ngàn đời
Nếu một ngày tình chỉ là ảo mộng
Khi đôi ta mang gian dối thật nhiều
Và tim anh ko còn cần em nữa
Đó là ngày thế giới hết tình yêu

Xin cảm ơn mẹ

XIN CẢM ƠN MẸ!

Tuyết Nhi
Dâng lên mẹ những bông hồng thắm đỏ,
Tựa như dòng máu đỏ mẹ cho con.
Đã bao năm mẹ bương chải, hao mòn,
Nuôi con lớn, chỉ mong con thành đạt.
Cảm ơn mẹ một tình yêu bát ngát
Lúc con khờ trôi dạt chốn tha hương
Dang cánh tay mẹ che chở mọi đường
Và ôm ấp trong tình thương tuyệt đối.
Cảm ơn mẹ đã bao phen thứ lỗi,
Con dại khờ nông nổi đã bao lần
Tấm lòng vàng rộng mở chẳng phân vân
Và bảo bọc đỡ đần khi nguy khó.
Cảm ơn mẹ, Người là vầng trăng tỏ,
Dẫn soi đường mở ngõ đến tương lai.
Cảm ơn mẹ bao tháng miệt mài,
Cho con trẻ những ngày dài hạnh phúc!
———————————————————————-
Mẹ kính yêu của con
mẹ có biết hay không?
ngày mà con buồn nhất
là ngày không còn mẹ
Mẹ là vì sao sáng
để con học hỏi và noi theo
mẹ là ánh trăng tròn
dẫn bước con khi con lầm lỡ
mẹ là thiên thần nhỏ
mang đến bao điều tốt đẹp cho con.
Nếu trên đời ko còn mẹ nữa
thế giới này buồn thảm biết bao nhiêu
xung quanh vắng lặng hoang tàn
màu đen vô tận thật là thảm đau
con như chim nhỏ lạc loài
không cha chẳng mẹ giữa biển người mênh mông.
Rồi ngày ấy có đến thật hay không
nếu con không có mẹ
giàu sang phú quý chỉ là hư vô
công danh lợi lộc mà chi
chỉ cần mẹ và chỉ mẹ trên đời mà thôi!

Người phụ tôi rồi

Nếu ngày ấy lời yêu anh đừng ngỏ
Thì em đâu có sầu khổ biệt ly
Nhớ ban đầu em đâu biết chi chi ?
Tại anh đó! trách gì khi đã lỡ ?
Lần đầu tiên em thật tình lo sợ
Sợ mẹ cha biết được chuyện chúng mình 
“Con gái mà không biết giữ tiết trinh 
Biết đâu hắn không thật lòng chung thủy”?
Anh khôn ngoan, còn em vì bồng bột
Trao anh rồi, cứ đêm ngẩn ngày ngơ
Nhớ anh nhiều, tâm sự trải trang thơ
Riêng anh lại ơ hờ, luôn trễ hẹn
Khi nhận được tin em đang mang nghén
Anh lìa xa, chẳng còn đến thăm em
Cho em buồn, đời đã mất màu xanh
Trong bóng tối, em âm thầm đếm bước
Tìm anh yêu trong dòng người xuôi ngược
Anh đâu rồi! Anh thật sự bỏ em?
Đời từ đây có chăng chỉ màu đen

Em gục ngã trước đèn khuya đối bóng !

Ngày xưa ơi ? có bao giờ trở lại

Ta vẫn ngồi đây vẫn đàn vẫn hát

Vẫn ngân nga với khúc nhạc tình tang
Dù lời ca không giai điệu rộn ràng
Nhưng cũng xua đêm buồn trong lặng lẽ
Ai đâu biết nhân gian còn có kẻ
Bởi vì ai mà người đã đổi thay
Cố tìm quên trong tiếng nhạc mỗi ngày
Ai biết được bao giờ xưa trở lại?
Nguyễn Hữu Hiệp

Chiều mưa công viên

Buổi chiều nay mưa tơi như rắc bụi
Công viên buồn thưa thớt bóng người đi
Liễu rủ xuống, tỏ bày hờn tủi
Hình như vừa có cuộc chia ly

Rất chậm chạp,một mình thong thả bước
Lệ hoa khôi, lưu luyến đậu bờ mi
Chút ảo mộng tìm về điều đã mất
Người ấy lấy rồi, người ấy đã mang đi

Gió trả lại lời thương như thoảng gió
Hoa trả hương ,mùa ân ái nồng hương
Cỏ trả những nụ hôn rơi đầy cỏ
Như những bông hoa rụng đỏ bên đường

Lòng thảng thốt đôi gót son dừng lại
Và tay xinh nhặt những đóa hoa rơi
Hoa vẫn thắm như là môi con gái
Em xếp một hình trái tim đỏ tươi

Đã cuối vụ,hoa rụng rơi đầy gốc
Mà sao em xếp vẫn chẳng đầy
Nên hình ấy thành hình tim vỡ nứt
Cứ đỏ loang loang bên gốc cây

Ai chơi trong công viên chiều nay
Mưa rất nhỏ ,mưa không làm ướt áo
Xin đừng nhặt những cánh hoa đỏ tươi màu máu
Là tim em vỡ ra quanh gốc hoa

Thơ buồn Tàn thu

Em có thấy chiều nay buồn không em
Không…không phải tại heo may gõ cửa
Ở ngoài kia người vẫn đông chật phố
Các nẻo đường vẫn kẹt cứng dòng xe

Em có thương da diết bước thu đi
Trong nhạt nắng nhiều rụng rơi tơi tả
Đất quê hương bỗng lạ như đất lạ
Trong mơ hồ khuất nẻo cõi mù xa

Buồn mênh mông, sương rắc đến bao la
Cánh cò mỏi bay tìm miền cổ tích
Nghe đơn côi gọi về chiều cô tịch
Chuông nguyện cầu còn ru hồn cho ai

Em có buồn nhìn theo những tàn phai
Lầu mộng đổ không còn ngày tái dựng
Dầu đã cạn, thắp chi niềm hi vọng,
Giọt lệ buồn ai khóc cho ngày mai

Sưu tầm yahoo
Top