Thơ buồn chờ người bên ấy?

Anh biết rồi sao vẫn mãi khổ đau

Mãi hi vọng vào những điều không tưởng

Thời gian trôi em làm sao hiểu được

Có lúc anh cần,cần lắm một vòng tay

Em có về nghe ngọn gió heo may

Rơi trên lá thì thầm lời ngóng đợi

Tiếng yêu ơi có khi nào đã vội

Bởi anh còn yêu lắm một người xa

Nói lời yêu anh chẳng kịp nhận ra

Rằng khoảng trống giữa lòng anh: rất rộng

Nên em ơi khi giật mình tỉnh mộng

Anh dại khờ mang thương nhớ vào thơ

Anh đi rồi em có thấy bơ vơ

Thấy nhung nhớ khoảng trời xanh màu nắng

Hay lặng lẽ giữa muôn ngàn cay đắng

Để dòng thơ chất chứa mãi niềm đau

Có phải chăng lòng người lắm nông sâu???

Em cũng thế- chiếc lá rơi buồn nhỉ!!!

Thế nên khi em nói lời chung thủy

Anh bảo rằng : ” em cũng sẽ đổi thay…”
Sưu tầm

Chưa bao giờ

Chưa bao giờ anh nghĩ sẽ xa em…
Không về nữa để buồn lên mắt nhỏ
Như dế mèn… ngàn đời lưu luyến cỏ
Đợi em về thơm lại buổi sương mai . . .

Lâu lắm rồi trên quãng đường oằn vai
Mơ chẳng dám nên hoa buồn sương đọng
Em còn để giọt buồn trên mắt đẹp
Anh âm thầm tim khóc mỗi ngày sang

Chiều nay lại mây trời buông lãng đãng
Thu vừa sang chiếc là khoác áo vàng
Tình anh mãi một màu không giống lá
Đợi em về tiếp nối lại trang thơ . 

Đêm Buồn Tình Nhớ

Tôi lang thang khi hoàng hôn xuống

Trên bầu trời lấp lánh vạn vì sao

Bóng thân quen như vẩy tay chào

Cùng nhẹ bước theo tôi trong vô định


Bước chân đi mà không cần suy tính

Đi về đâu ? và định hướng phương nào?

Ngước lên trời muốn hỏi những vì sao
Xin chỉ lối đưa đường cho tôi nhé

Tôi với em cuộc tình hai lối rẽ

Như sao trời chỉ soi sáng đêm đen

Nhớ thương em anh trúc cạn nỗi niềm

Trong đêm tối với vì sao quen thuộc

Mãi miên man mà không dừng chân bước

Nghe tâm hồn trống trãi lạ làm sao

Đêm hôm nay như thổn thức tuôn trào

Từng kỷ niệm như hiện về trong thực tại

Giãng đường xưa anh vẫn cò nhớ mãi

Gỡi cho em những dòng chữ hẹn hò

Em cất vào trong đôi mắt âu lo

Nhìn quanh quất coi có ai trông thấy

Sau giờ học anh vẩn chờ em đấy

Trao lá thư , em chỉ khẻ mĩm cười

Đưa mắt nhìn và nói nhỏ với tôi

Chiều thứ bãy anh chờ em trước cỗng

Tôi đứng đây như người trong cõi mộng

Khẽ nhìn em khuất bóng dưới hiên nhà

Từng dãy nhà ký túc xá xa xa

Tôi quay gót trỡ về trong vui sướng

Ngồi trên xe mà lòng mừng vô tưỡng

Hẹn với em trong những buổi cuối tuần

Xuân , hạ , thu tàn , rồi lại tới đông

Theo năm tháng tôi càng yêu em mãi

Chia tay em vào mùa thu khắc khoãi

Trong đêm thâu tôi đau khổ nghẹn ngào

Trên tay cầm chiếc khăn trắng em trao

Mà khoé mắt rưng rưng đôi dòng lệ

” Chiếc khăn tay chĩ hồng thêu chặc “

” Nơi quê nhà em mãi đợi chờ anh “

Đọc dòng thơ tôi quặn thắc tim lòng

Em yêu hỡi ! Tình nồng anh vẩn vậy

Bao năm qua nơi phương trời hãi ngoại

Vẩn yêu em trong xa vắng đoạn trường

Sao em đành phãn bội lại lời thương

Trên khăn trắng em trao anh ngày đó

Tim lòng anh muôn đời xin đễ ngõ

Chờ đợi em trong suốt kiếp đau buồn

Bỡi kiếp nầy không trọn vẹn yêu đương

Xin thượng đế ban cho anh kiếp khác

Xẽ cùng em trọn đời hợp tác

Nối tơ tình đến vạn kiếp mai sao

Tình của anh như muôn lượn sóng dâng trào

Và vĩnh viễn yêu em như một hằng số

Đêm đã tan vầng thái dương vừa ló dạng

Xoá tan đi một đêm tối ưu buồn

Chiếc áo choàng đã ước đẫm mù sương

Tôi quay gót trỡ về nơi ẩn trú…


Thơ tình Trái tim con gái

Trái tim em là trái tim con gái

Rất cả tin và dễ tổn thương

Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường

Bỗng một ngày run lên bối rối


Trái tim đập những điều em không nói

Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im

Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội

Nuốt vào trong thành nước mắt của tim


Trái tim em chẳng một phút bình yên

Cứ gào gọi, cư vẫy vùng thôi thúc

Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực

Để trao anh minh chứng của tình yêu

Nhưng trái tim phiền muộn đã nhiều

Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ

Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu

Sẽ hạnh phúc hay sẽ là đau khổ

Trái tim em trái tim bé nhỏ

Trĩu nặng thế em không mang nổi một mình

Muốn sẻ bớt nửa thương nhớ sang anh

Nhờ anh giữ cùng em trái tim con gái.


Tình thứ nhất

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Anh cho em kèm với một lá thư
Em không lấy, và tình anh đã mất
Tình đã cho không lấy lại bao giờ

Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo
Tình thì buồn như tất cả chia ly.
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi

Lòng e thẹn cũng theo tờ vụn dại
Tôi bên em, chờ đợi mãi không về
Em đã xé lòng non cùng giấy mới
– Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê

Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;
Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã,
Anh lại còn yêu, bông lựu, bông trà.

Nhưng giây phút dù say hoa bướm thắm
Ðã nghìn lần anh bắt được anh mơ
Ðôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm
Ðôi tay yêu không được nắm bao giờ

Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi nhỏ tuổi
Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao !
Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rõ
Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào

Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch,
Xuân đầu mùa trong sạch vẽ ban sợ
Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;
Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.

Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôị
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, nên anh đã mất rồi.

Tương tư chiều

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm,
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.

Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối:
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành:
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ

Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,

Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi,
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu).
– Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm.

Xa cách

Có một bận em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn,
Em xích gần hơn một chút anh hờn,
Em ngoan ngoãn xích gần hơn chút nữa.

Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Đến kề anh, và mơn trớn: “Em đây”
Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ, thế vẫn còn xa lắm.

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.

Dầu tin tưởng: Chung một đời, một mộng,
Em là em; anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn Lí trường thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.
– Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ,
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực…

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!

Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
“Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!”

Chỉ tại nụ hôn đầu

Em hỏi anh: – Nếu tình ta dang dở, 
Cuộc đời anh còn lại sẽ ra sao ? 
-Anh bảo lòng hãy cố nén sầu đau, 
Ôn kỷ niệm cuộc tình thơ mộng cũ. 
 
Lòng thương tiếc hỏi mình trong tư lự:
Đâu chính là khởi điểm của yêu thương ?
Phải chăng em đã ban phát nụ hôn
Làm từ đó hồn anh như tê dại.
 
Kỷ niệm đẹp anh vẫn còn nhớ mãi:
Một buổi chiều sao cảm thấy cô đơn,
Hình như mình đang thiếu thốn yêu đương
Nên khao khát một bàn tay trừu mến?
 
Rồi lộng lẫy kiêu sa em hiện đến.
Cảm ơn Trời qua ngày tháng thân quen
Ngắm môi hồng như hoa nở hình tim,
Anh khẩn khoản, nụ hôn đầu đăm đuối!
Tay đan lại dung dăng qua đồi, suối
Theo dòng đời bơi lội giữa yêu thương.
*** 
Sắc đẹp em làm anh biết ghen tuông,
Giữa nhạc khúc, nói lên lời ly biệt.
Lòng nhủ lòng từ nay trong trọn kiếp
Không xin ai dù chỉ một nụ hôn
Vì, em yêu, người đẹp có biết không?
 
Hôn là nhóm ở trong lòng ngọn lửa,
Lửa yêu thương làm ấm áp con tim;
Vui bên nhau xa cách lại muốn tìm,
Môi xích lại, say sưa truyền hơi ấm.
 
Lửa dìu dịu trong cuộc tình đằm thắm
Nếu tưới bằng nhiên liệu của ghen tuông
Sẽ cháy bùng thành ngọn lửa điên cuồng
Thiêu rụi cả mọi lâu đài tình ái
Mà trọn kiếp không mong gì xây lại.
*** 
Thôi đau thương từ giã cuộc tình ta
Để mình anh đếm ngày tháng buồn qua
Trong tu viện của chính lòng anh đó.
 
Một người đẹp mai mốt dù có ngỏ
Tay búp măng muốn dìu bước cùng đi
Màn đêm về, nghiêng mặt chớp đôi mi,
Má áp nhẹ tim anh nghe kể truyện.
 
Thêm lần nữa một thiên thần xuất hiện
Hứa hẹn nhiều những ngày tháng say sưa;
Anh hân hoan hứa tận tụy đón đưa
Nhưng không nhận một ơn gì đền đáp
Dù chỉ là một nụ hôn ấm áp.
Xin khép mình trong nếp sống tự tu.
 
Em ngắt lời: -Nếu được nói thực ư,
Tu như thế chỉ gọi là tu hú.
 
Đào Tiến Luyện viết bài thơ này ngày 3 tháng tư năm 2003, sau cuộc đối thoại vui với người đẹp trong thơ.
Đăng trong tập thơ Đào Tiến Luyện: Thư gửi một người.
Top