Thơ tình Tôi Yêu Em

Tôi yêu em như rừng thông bát ngát
Xanh biết bốn mùa không héo úa vào đông
Tình của tôi như dòng nước âm thầm
Trôi chãy mãi trong lòng sông vô tận

Tôi yêu em một tình yêu trầm lặng
Tha thiết nhẹ nhàng nhưng mạnh tựa bão giông
Bỡi yêu em nên tôi rất cãm thông
Dù hai đứa đôi bến bờ chia cắt

Tôi yêu em như một cơn gió lốc
Cuồn cuộn xoáy vào điễm tựa của tình yêu
Rộng rãi trôi xuôi theo con nước thũy triều
Xẽ dâng mãi cho tình yêu ngời sáng

Tôi yêu em như nắng hồng sa mạc
Sưỡi ấm muôn đời không lạnh lẽo trái tim
Vũ trụ bao la mà tôi chỉ có yêu em
Bỡi tim hai đứa có cùng chung một nhịp đập

Tôi yêu em một tình yêu chân thật
Không lộc lừa không tính toán nghĩ suy
Tình cũa tôi chỉ mãi mãi trao đi
Không đòi hỏi mối tình em đáp lại

Tôi yêu em một tình yêu quằn quại
Trong cơn say quên cãm giác của con người
Hơi men nồng hâm nóng lại tuổi đôi mươi
Đời trai trẻ trong tung hoành ngang dọc.

Buổi Tối Trăng Mờ

Khúc biệt ly từ đâu vang tới
Tâm sự buồn bỗng trỗi dậy trong tôi
Rượu chưa say , sao nghe cay đắng bờ môi
Lời từ tạ vang lên theo khúc hát

Tiễn đưa nhau lòng tôi nghe như tan nát
Mối tình sầu biết trã lại cho ai …
Cố nhân ơi ! sao tôi vẫn mãi u hoài
Tìm quên lãng trong men nồng hương rượu

Muốn thét lên cho càng khôn vũ trụ
Hóa giãi dùm đau khỗ cũa lòng tôi
Và quên đi nghịch cãnh của cuộc đời
Xin vá lại trái tim đau đang rĩ máu

Tôi mơ ước một cuộc đời không chao đão
Không đau thương , không rã rượi trong lòng
Không buồn phiền vì chia cắt tình chung
Không lừa lộc , không có tình yêu bội phãn

Nhạc du dương như lời than oán
Tôi nhẹ nhàng trong vũ diệu Tango
Trong vòng tay em như dã mơ hồ
Cùng nhẹ bước trong quay cuồng ánh chớp

Em là ai tôi đây không biết được
Nét u buồn trên gương mặt quá trầm tư
Chĩ gặp em trong buỗi tối trăng mờ
Chắc có lẽ , có cùng chung tâm sự

Cụng ly nhau cho quên đời lữ thứ
Từng giọt sầu trên khóe mắt em sa
Sánh vai nhau đi dưới ánh trăng tà
Tôi lặng lẽ bên em mà không nói

Cãm thông nhau đâu cần phãi hỏi
Chỉ hiễu thầm qua ánh mắt em trao
Lòng của tôi đã chết lạnh tự hôm nào
Không cãm giác với cơn say tình ái

Tình Yêu Vĩnh Hằng

Tôi yêu em như đại dương nổi sóng
Cuồn cuộn dâng tràn như tiếng nói con tim
Từng lớp sóng xanh như trúc cạn nỗi niềm
Của trái tim yêu đang thét gào khao khát
Tôi yêu em như rừng xanh bát ngát
Bao phủ thú rừng trong tĩnh mịch của màn đêm
Và tiếng vang rên của muôn thú khát thèm
Muốn thoả mãn trong màu đen ân ái
Tôi yêu em một tình yêu rộng rãi
Như mây ngàn bao phủ khắp trời xanh
Và mênh mông như biển cả sóng gầm
Hay nóng bỏng của khô cằn sa mạc
Tôi yêu em như nghìn trùng cơn gió

Xé không gian bay vút tận mây ngàn

Cho muôn loài không còn tiếng thở than

Và hai cơ thể hoà chung một nhịp đập
Tôi yêu em như muôn vì tinh tú
Soi sáng đường trong u tịch của đêm đen
Phá tan đi những khuôn khổ định kèm
Của phong kiến ngàn đời còn cổ hủ
Yêu như thế vẩn còn chưa đủ
Muốn tim em là sở hữu của riêng mình
Như cánh bườm căng gió vượt biển xanh
Theo lượn sóng nhấp nhô trong êm ả
Tôi yêu em một tình yêu buông thả
Không lọc lừa không biên giới cách ngăn
Như đại dương không còn lượn sóng ngầm
Cho hai đứa vĩnh hằng trong luyến ái..
 

Thơ tình Áo Trắng

Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong,
Hôm xưa em đến, mắt như lòng.
Nở bừng ánh sáng . Em đi đến,
Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng.

Em đẹp bàn tay ngón ngón thon,
Em duyên đôi má nắng hoe tròn.
Em lùa gió biếc vào trong tóc
Thổi lại phòng anh cả núi non.

Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời,
Hồn em anh thở ở trong hơi.
Nắng thơ dệt sáng trên tà áo,
Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài.

Đôi lứa thần tiên suốt cả ngày,
Em ban hạnh phúc chứa đầy tay.
Dịu dàng áo trắng trong như suối
Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.

Tình tuyệt vọng – Khái Hưng

Lòng ta chôn một khối tình

Tình trong giây phút mà thành thiên thu

Tình tuyệt vọng nỗi thảm sầu

Mà người gieo thảm như hầu không haỵ

Hỡi ơi người đó, ta đây

Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân?

Dẫu ta đi trọn đường trần

Chuyện riêng đâu dám một lần hé môi.

Người dù ngọc thốt, hoa cười
Nhìn ta như thể nhìn người không quen,
Đường đời lặng lẽ bước tiên
Ngờ đâu chân đạp lên trên khối tình!
Một niềm tiết liệt, đoan trinh
Xem thơ nào biết là mình ở trong.
Lạnh lùng lòng sẽ hỏi lòng
Người đâu tả ở mấy giòng thơ đây


Tôi nhớ – Essenine

Nhớ luôn ,em hỡi , nhớ hoài
Mái đầu em tựa , tóc ngời hào quang
Xa em giờ phải lỡ làng
Không vui cũng chẳng lỡ làng đâu em
Anh còn nhớ mãi những đêm
Lào xào trong lá , êm đềm bạch dương
Dẫu ngày khi ấy ngắn hơn
Choàng đôi ta , ánh trăng xuân lại dài
Nhớ em, em nói cùng tôi
Những năm của tuổi xuân rồi lại qua
Và, anh yêu quí ! Dần dà
Bên người yêu khác anh đà quên em
Cánh hoa nay nở hoa thêm
Nhắc cùng anh mối tình duyên khi nào
Cánh hoa anh rắc hôm nao
Lên làn sóng tóc em- sao dịu dàng
Trái tim ngừng đập dễ dàng
Yêu người yêu khác , sầu mang bên lòng
Ôi ! Thiên tình sử nghẹn ngùng
Ngồi bên ai , vẫn mơ lòng nhớ em.

Thơ tình Trái tim con gái

Trái tim em là trái tim con gái

Rất cả tin và dễ tổn thương

Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường

Bỗng một ngày run lên bối rối


Trái tim đập những điều em không nói

Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im

Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội

Nuốt vào trong thành nước mắt của tim


Trái tim em chẳng một phút bình yên

Cứ gào gọi, cư vẫy vùng thôi thúc

Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực

Để trao anh minh chứng của tình yêu

Nhưng trái tim phiền muộn đã nhiều

Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ

Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu

Sẽ hạnh phúc hay sẽ là đau khổ

Trái tim em trái tim bé nhỏ

Trĩu nặng thế em không mang nổi một mình

Muốn sẻ bớt nửa thương nhớ sang anh

Nhờ anh giữ cùng em trái tim con gái.


Sứ thần tình yêu

Ai có thấy tình long lanh khoé mắt?

Mộng yêu đương tràn ngập cả hàng mi,

Hồn rung rung muôn điệu khúc tân kỳ

Đôi mắt đẹp nói lên lời hẹn ước


Bốn mắt nhìn nhau mà lòng như từ trước

Nhủ thầm nhau lời e ấp đôi câu …

Nhủ thầm nhau e khó nói thành lời

Mượn đôi mắt làm sứ thần muôn thuở


Mắt long lanh là niềm yêu chan chứa

Mắt ngước nhìn là tha thiết cầu mong

Mắt giao thoa là hai kẻ một lòng

Chung ý tưởng sóng hồn dâng khoé mắt.

Bạn lòng ơi! đây tâm tình se sắt…

Yêu ngàn lần mà chẳng nói đôi câu

Bạn có nghe mắt nói cùng nhau?

Ngập ân ái mắt xanh rờn rợn sóng…

Mắt vẫn đẹp mà dâng sầu tê tái!

Hồn vẫn trong mà lệ vẫn còn vương,

Lệ tình ta đã cháy suốt đêm trường

Vơi chăng nhỉ hỡi tình thương chan chứa..

.


Thơ tình Áo trắng – Huy Cận

Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong,
Hôm xưa em đến, mắt như lòng.
Nở bừng ánh sáng . Em đi đến,
Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng.Em đẹp bàn tay ngón ngón thon,
Em duyên đôi má nắng hoe tròn.
Em lùa gió biếc vào trong tóc
Thổi lại phòng anh cả núi non.
Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời,
Hồn em anh thở ở trong hơi.
Nắng thơ dệt sáng trên tà áo,
Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài.

Đôi lứa thần tiên suốt cả ngày,
Em ban hạnh phúc chứa đầy tay.
Dịu dàng áo trắng trong như suối
Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay


Thơ tình Trường tương tư

Hiểu gì không, ý nghĩa của trời thơ

Của hương hoa trong trăng lờn lợt bảy

Của lời câm muôn vì sao áy náy

Hiểu gì không em hỡi! hiểu gì không?

Anh ngâm nga để mở rộng cửa lòng

Cho trăng xuân tràn trề say chới với

Cho nắng hường vấn vương muôn ngàn sợi;

Cho em buồn trời đất ứa sương khuya,

Để em buồn, để em nghiệm cho ra

Cái gì kết lại mới thành tinh tú;

Và uyên ương bởi đâu không đoàn tụ,
Và tình yêu sao lại dở dang chi,
Và vì đâu, gió gọi giật lời đi.
Lời đi qua một chiều trong kẽ lá,
Một làn hương mới nửa lừng sa ngã
Anh mến rồi ý vị của làn mơ.
Lệ Kiều ơi! em còn giữ ý thơ
Trong đôi mắt mùa thu trong leo lẻo,
Ở xa xôi lặng nhìn anh khô héo
Bên kia trời hãy chụp cả hồn anh.
Hãy van lơn ở dưới chân Bàn Thành,
Cho yêu ma muôn năm vùng trở dậy,
Náo không gian cho lửa lòng bùng cháy,
Và để cho kinh động đến người tiên,
Đang say sưa trong thế giới Hão Huyền
Đang trửng giỡn ở bên sông Ngân biếc…

Anh rõ trước sẽ có ngày cách biệt,

Ngó như gần nhưng vẫn thiệt xa khơi!

Lau mắt đi đừng cho lệ đầy vơi.

Hãy mường tượng một người thơ đang sống

Trong im lìm lẻ loi trong dãy động.

Cũng hình như, em hỡi! động Huyền Không!

Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng,

Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa.

Em có nghĩ ra một chiều vàng úa,

Lá trên cành héo hắt, gió ngừng ru:

“Một mối tình nức nở giữa âm u,

“Một hồn đau rã lần theo hương khói,

“Một bài thơ cháy tan trong nắng dọi,

“Một lời run hoi hóp giữa không trung,

“Cả niềm yêu, ý nhớ, cả một vùng,

“Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn”.

Đấy là tất cả người anh tiêu tán,

Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ,

Cùng tình em tha thiết như văn thơ,

Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế.

Top