Có một nỗi buồn vô cớ đến bên ta
Đêm vắng lặng nghe cuộc đời thầm thỉ
Chiều hạ mưa giọt lăn trên tháp cổ
Chuông nhà thờ điểm vọng tiếng buồn rơi.
Chiều hạ em ơi …sao chiều vắng lặng?
Bạn bè một thời nay ở nơi đâu?
Bánh thời gian đẩy tình vào dĩ vãng
Nụ cười vui sao đến chỉ buồn tênh.
Gạt tương tư biện minh đời dối trá
Thả nỗi buồn theo chuông vọng kinh cầu
Sao lòng người: Lời nói chót trên môi
Tìm chân thật vạn lần không khẳng định.
Một người đi, một người còn ở lại
Sao chát chua chẳng đặng nói lên lời
Mới hôm qua còn nồng thắm xiết tình
Bỗng chốc hóa mảnh tình đời đen trắng.
Đêm khuya vắng lặng nghe con sóng vỗ
Dòng sông trôi ai tắm được hai lần
Mọi phiền muộn thả dòng trôi cuộn chảy
Phả vào đời tự tại cõi hư vô.
Đừng hỏi vì sao ta có nỗi buồn
Buồn vương đến có khi không biết trước
Tỉnh lặng định tâm để rồi thẩm thấu
Gạt buồn đi môi nở nụ cười vui…
Gạt buồn đi…ta thấy thảnh thơi đời
Không vướng đục của dòng đời thác loạn
Tiếng chuông chùa ngân nga vang vọng đến
Trời sáng rồi…choàng tỉnh đón bình minh.!
@Chung Văn – thơ buồn hay