Tổng hợp những bài thơ hay về mưa lũ, những bài thơ hay, thơ buồn về bão lũ miền bắc. Những bài thơ về mưa bão, lũ lụt nói về miền bắc thân yêu, gợi lên những cảm xúc, động lòng trong mỗi con người.
Nghĩ về miền Bắc ruột thịt
Tác giả: Nguyễn Thái Hà
Ta thấy gì trong những ngày qua
Bão lũ xảy ra – Miền Bắc tang thương quá
Cảnh tan hoang, người người hối hả
Khăn tang quấn đầu trắng buốt niềm đau
Ta thấy gì trong khuôn mặt thẳm sâu
Em bé bơ vơ kêu cha, gọi mẹ
Cụ già run run giữa dòng nước lũ
Con đâu rồi mẹ gọi chẳng thưa
Ôi thiên tai, bao bất hạnh trên đời
Có nơi nào như Việt Nam cứ oằn mình gánh chịu
Nắng cháy ruộng đồng, mưa giông xối xả
Lũ cuộn dòng đâu kể Bắc – Trung – Nam
Trong gian khó, chồng chất ngàn gian khó
Nghĩa đồng bào lại thắp sáng yêu tin
Ta với ta trong tất cả nghĩa tình
Lại hướng về miền Bắc ruột thịt
“Lá lành đùm lá rách”
Bí thương bầu, bầu bí cùng thương nhau.
Vì hôm nay, vì cả mai sau
Ta đồng lòng vì Nhân dân chia sẻ
Bộ đội, công an, dân phòng, bác sĩ…
Lớp lớp người theo tiếng gọi yêu thương
Miền Bắc ơi, chúng tôi sẽ lên đường
Cùng bà con, cùng Nhân dân giúp đỡ
Chiếc bánh chưng, những nồi cơm nấu dở
Qua đêm này sẽ đến với nhau thôi.
Chung nghĩa đồng bào
Tác giả: Trương Ngọc Ánh
Bao sinh linh oằn trong sóng dữ
Mắt người bầm chớp giật mưa chan
Bao thảm cảnh trời nghiêng núi lở
Biết mấy đau thương ập xuống cơ hàn
Những phận người trôi theo bọt lũ
Sóng Thủy Tinh cuộn đỏ Hồng Hà
Những mái ấm bỗng vùi trong lòng đất
Miền Bắc đau khi bão tố tràn qua
Vâng là nỗi đau quặn thắt
Ơi bí bầu chung núm ruột liền nhau
Một miếng sẻ chia tình đồng bào cao cả
Nối vòng tay bắc lại nhịp cầu
Cơn ấm lạnh thấm vào tình dân tộc
Ngựa chung tàu đâu quản buổi gian nan
Tình ruột thịt vỗ về nhân ái
Chảy hồng tươi dòng máu Việt Nam.
Sau bão Yagi
Tác giả: Lê Trâm Anh
Trời quần vũ, cuồng phong, mưa trùm đất
Đài đưa tin siêu bão phát liên hồi
Hết Quảng Ninh, Hải phòng, Hà Nội
Tại YAGI, làm tan tác nhiều nơi.
Vùng Đông Bắc ngập tràn trong biển nước
Lũ ống quét trôi bao nhà cửa, mùa màng
Treo tính mạng người dân theo may rủi
Cầu Phong Châu sập đến ngỡ ngàng.
Mới đây thôi bao ruộng lúa rộ vàng
Bao cánh rừng bạt ngàn xanh lá
Bao tàu thuyền vào ra trên biển cả
Giờ xác xơ, mất mát, héo mòn…
Thảng thốt non cao, tiếng mẹ tìm con
Tiếng hô hào từng đoàn người cứu hộ
Từng đoàn xe, tàu thuyền viện trợ
Cả nước tôi đang máu chảy ruột mềm.
Từ Hà Tĩnh, từng (là) rốn bão đi lên
Từng đoàn xe chất chứa bao tình nghĩa
Nào gạo, mì, thuốc men, nhu yếu phẩm
Hòa nhịp hướng về phía bắc Tổ quốc yêu.
Bão tan rồi. Tay nắm chặt tay nhau…
Nín đi con
Tác giả: Thy Nguyen
Sáng nay sông khóc
Sáng nay trời khóc
Phong Châu thú nhận
Chít chiếc khăn xô lên những đứa trẻ
Nước mắt gói hình bầu trời
Phả trùm chấp chới
Nặng trịch khói hương.
Sáng nay thêm một con đường
Chít khăn mang tên người góa phụ
Những con đường thưa thớt
Mộc mạc
giản dị
khánh kiệt
thấp thỏm
dứt day…
Cha đang ở đây
Mang theo nụ cười con và dáng hình giấc ngủ
Cha biết
Mẹ con biết
Rêu bám xanh trên bức tường ngõ nhỏ
Nín đi con
Cha sẽ về…
THƯƠNG TỔ QUỐC NHỮNG ĐÊM KHÔNG NGỦ
🌹❤️🌺🇻🇳❤🌹❤️🌺🇻🇳❤🇻🇳❤
Bão tràn về, thương lắm quê ơi
Bắc – Trung- Nam lại những đêm không ngủ
Đêm nằm nghe tiếng mưa gầm, bão rú
Thương đồng bào, thương lắm Tổ quốc ơi!
Mưa cứ tuôn, nước ngập trắng muôn nơi
Rau màu hỏng, thêm một mùa lo đói
Thương toàn dân đang ngày đêm chống chọi
Nước dâng tràn từng ngõ xóm mênh mông…
Thương phận nghèo, thương số kiếp long đong
Sạt lở đất … bao người không còn nữa
Chiều chạng vạng, mẹ vẫn ngồi tựa cửa
Ngóng con về, thăm thẳm phía đường xa…
Đất nước mình lòng nhân ái bao la
Triệu trái tim cùng hướng về nơi ấy
Để trong ta một mùa xuân sống dậy
Khi lũ về, tiếng vọng … cứu trong đêm💜
Thanh Ba ngày 10/9/2024
Thơ: Vũ Tuấn
ĐẸP BIẾT BAO ĐOÀN QUÂN MÀU ÁO LÍNH
❤️❤️❤️❤️❤️
Thương đồng bào giữa mùa mưa lũ,
Nước ngập khắp nơi, hư hại cửa nhà
Lúa, sắn, gạo, khoai, đã bị trôi xa
Bếp núc đâu còn, lấy chi nhen nhúm
Đất nước tôi mang nặng nghĩa tình
Sáng chắn bão giông, chiều ngăn nắng lửa
Vật chất có thể chưa dôi… (dôi thừa)
Tình người thì chẳng ở nơi nào bằng…
Đẹp biết bao đoàn quân màu áo lính
Vai kề vai sát cánh cùng đồng bào mùa bão lũ
Vững đôi chân trên những nẻo đường
Xả thân quên mình vì cuộc chiến thiên tai!
MÙA NƯỚC LŨ
Biết bao nhiêu hộ thế này
Tại sao lũ nỡ đoạ đày người dân
Quanh năm vất vả khổ thân
Bây giờ chồng chất nợ nần lũ ơi
Lũ về gây ngập khắp nơi
Lũ gieo tang tóc cảnh đời chia ly
Con thời bỏ mẹ ra đi
Chồng thì mất vợ con thì mất cha
Lũ dâng chết lợn chết gà
Ao hồ ngập hết cá ra không còn
Lũ như trái đắng bồ hòn
Người dân phải ngậm miếng đòn đau thương
Lũ là một kẻ vô lương
Dày vò càn quét quê hương của mình
Lũ là một kẻ bạc tình
Nếu như có thể, tử hình lũ luôn !
(Thơ Năng Lâm)
LŨ QUÉT
Yên Bái Sơn La sạt núi đồi
Đất bùn đá tảng siết dòng trôi
Hàng trăm nhà cửa chìm trong lũ
Như chiếc lá vàng rách tả tơi…!
Xóm núi đang còn giấc ngủ yên
Tiếng ru người mẹ vọng bên thềm
Bỗng dưng lũ quét ầm ào đến
Cướp cả con thơ với mẹ hiền !
Gia súc gia cầm nước cuốn trôi
Vườn cây ngụp lặn dưới chân đồi
Nương ngô ruộng lúa thành hoang bãi
Gia sản trăm năm đá đất vùi !
Thôi đừng xẻ núi, phá rừng sâu
Rào chắn thiên nhiên phải lụy sầu
Dân chúng vai gầy bao gánh nặng
Suốt mùa mưa lũ phải lo âu !…
(thơ Nguyễn Văn Pứ)
MÙA BÃO LŨ
Nghe đài báo mấy hôm rồi bão lũ
Thương em nhiều giấc ngủ có tròn canh
Nước dâng trào mấp mé cả mái gianh
Liệu nơi ấy có yên lành không nhỉ
Lũ ngập bờ cuốn trôi cây cầu Khỉ
Lối em về ý nghĩ cũng mong manh
Thu mới sang mà mưa gió giăng mành
Căn nhà nhỏ chòng chành đâu có vững
Trẻ đến trường, đường trơn đèo dốc đứng
Cặp sách căng chứa đựng áo quần khô
Nhà thì xa đồi núi lại nhấp nhô
Gói cơm nắm giấu chung đồ học tập
Mới sáng ra cả một vùng nước ngập
Cuốn sạch trôi cả dấu mấp thời gian
Dân đã nghèo càng vất vả gian nan
Nào ai thấu khi “màn trời chiếu đất”
Vòng khăn trắng khóc cho người mới khuất
Ông trời ơi…..
Sự thật…..
Phũ phàng sao !
(23/07/2018, thơ Hồng Giang)