Bàn tay em

Gia tài em chỉ có bàn tay,
Em trao tặng cho anh từ ngày ấy,
Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
Quá khứ dài là mái tóc em đen.

Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em,
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng,
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?

Bàn tay em ngón chẳng thon dài,
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả.
Em đánh chắt, chơi thuyền thuở nhỏ,
Hái rau dền, rau rệu nấu canh,

Tập vá may, tết tóc một mình,
Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ.
Đường tít tắp, không gian như bể,
Anh chờ em, cho em vịn bàn tay

Trong tay anh, tay của em đây
Biết lặng lẽ vun trồn gìn giữ.
Trời mưa lạnh, tay em khép cửa,
Em phơi mền, vá áo cho anh.

Tay cắm hoa, tay để treo tranh,
Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc.
Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc,
Tay em dừng trên vầng trán lo âu.

Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngã.
Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ
Lấy thời gian đan thành áo mong chờ.

Lấy thời gian em viết những dòng thơ
Để thấy được chúng mình không cách trở.
Bàn tay em, gia tài bé nhỏ,
Em trao anh cùng với cuộc đời em

Sẽ có mãi cô bé mười sáu tuổi

Bài hát tình yêu em hát ngày xưa

Những mơ ước chờ mong tuổi trẻ

Phố xá xanh trong chiều đầy gió
Phông màn nhung, quá khứ của đời em

Về đâu rồi điệu hát thân quen

Những tà áo muôn mùa rực rỡ

Dòng sông chảy suốt bài ca một thuở
Những khu rừng, thành phố, xóm làng xa…

Về đâu rồi cô bé ngày xưa

Mười sáu tuổi đâu rồi năm tháng cũ

Dòng nhật ký còn nguyên trong cuốn sổ
Về những làng những phố những tình yêu

Chiều mùa xuân nước xiết chân cầu

Nhà hát lên đèn trong tiếng nhạc

Bài hát nói về bao điều khao khát
Vẫn tình yêu muôn thuở tự ngày xưa

Phông màn xanh, thời gian của bây giờ

Người đứng hát trẻ trung như lời hát

Gió thao thức những chân trời phiêu bạt
Thổi điên cuồng trên tà áo thơ ngây

A mùa xuân như cầm được trên tay

Và tuổi trẻ vẫn muôn đời tiếp nối

Sẽ có mãi cô bé mười sáu tuổi
Dẫu tóc em năm tháng đổi thay màu.

11-1982

Thơ tình cuối mùa thu

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá

Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu vào hoa cúc
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:

Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay

Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại…
– Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.

Mẹ của anh

Phải đâu mẹ của riêng anh

Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi

Mẹ tuy không đẻ không nuôi

Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong

Ngày xưa má mẹ cũng hồng

Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau

Bây giờ tóc mẹ trắng phau

Để cho mái tóc trên đầu anh đen

Đâu con dốc nắng đường quen

Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần

Thương anh thương cả bước chân

Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao

Lời ru mẹ hát thuở nào

Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh

Nào là hoa bưởi hoa chanh

Nào câu quan họ mái đình cây đa

Xin đừng bắt chước câu ca

Đi về dối mẹ để mà yêu nhau

Mẹ không ghét bỏ em đâu

Yêu anh em đã là dâu trong nhà

Em xin hát tiếp lời ca

Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn

Hát tình yêu của chúng mình

Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng

Giữa ngàn hoa cỏ núi sông

Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ

Chắc chiu từ những ngày xưa

Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

Thuyền và biển

Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển
“Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi

Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa… vẫn xa

Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ

Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu

Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”

Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố.

 
 
Nhớ cùng em dự hội làng Lim,
Kiều diễm ai ai cũng phải nhìn,
Lộng lẫy, tươi cười trong áo tím,
Người em hay chính đóa hoa sim.

Cờ phướn tung bay rợp ngả đường,
Đền chùa tấp nập khách hành hương.
Nơi nơi văng vẳng hò quan họ
Chất chứa tâm tình của luyến thương.

Kiệu hoa mở lối rước cầu kiều,
Nam nữ nhịp nhàng nhẹ bước theo
Điệu nhạc bát âm xen pháo nổ
Vẳng lại, đình xa tiếng trống chèo.

Cảnh chùa nhộn nhịp tự tinh mơ,
Thập điện lung linh khói tỏa mờ.
Thành khẩn thắp hương em khấn nguyện:
– Xin cho trọn kiếp đẹp trông chờ.

Mừng vui, nhí nhảnh bước chim non,
Cô bé ngây thơ mắt thoáng buồn:
– Em bắt đền anh mê nói chuyện,
Làm sao về kịp trước hoàng hôn ?

Anh tiễn tận nhà xin lỗi mẹ
Để người cả buổi phải chờ trông.
– Quá vui, thưa bác, nên về trễ.
– Bác biết mà con, đường chắc đông.

Tin tưởng là em bị mắng rồi
Làm anh ân hận mãi không thôi.
– Này anh, đừng có làm cao nhé,
Mẹ bảo sao con khéo chọn người.

Ngày tháng anh vui với sách đèn,
Mơ ngày nào đó nói yêu em.
Bao giờ hạnh phúc trong tầm với,
Anh chắc đời mình sẽ ấm êm.

Nhớ tới người em với nụ cười
Mỗi lần hoa tím nhuộm nơi nơi,
Yêu thương anh gọi thầm trong gió :
– Áo tím ngày xưa, áo tím ơi!


Đầu xuân 2001. 

Chỉ Có Một Anh Thôi


Chỉ Có Một Anh Thôi

Anh đừng hỏi vì sao em yêu anh
Đơn giản lắm ,câu trả lời vẫn thế
Em yêu anh vì ở đời không thể
Còn gì hơn ngoài anh để em yêu

Đừng hỏi em yêu anh được bao nhiêu
Bởi tình em không phải là số lượng
Em chỉ biết nó bao la rộng lớn
Trước tình em trời biển cũng chào thua

Nhưng với em yêu thế vẫn chưa vừa
Nêú em được hóa mình tròn chín kiếp
Thì anh ơi ,em vẫn còn yêu tiếp
Bởi trên đời Chỉ-Có-Một-Anh-Thôi !

Thơ tình buồn ngắn và hay P5

Mai sẽ về xé nát mấy trang thơ
Vặt vãnh đôi câu ngày xưa em thích
Lời không văn hoa như vần cổ tích
Nhưng ít nhiều gói ghém tấm tình ta

Mai sẽ về xoá nốt khúc tình ca
Thuở mặn nồng ta cùng hoà cung điệu
Tiếng đàn tôi, giọng hát em, huyền diệu
Âm ba thành nhịp nối của đôi tim

Mai sẽ về lật úp bức hình em
Cho nhớ nhung nhạt nhoà trên bụi phấn
Mong một ngày cõi lòng thôi vương vấn
Vết đau này rồi chắc cũng dần nguôi

Mai sẽ về quay ngược tấm gương soi
Tự dối mình không vì em tiều tụy
Vẫn thấy ngày mai còn điều thú vị
Cố vươn lên đi trọn khoảng đời thừa

Nếu có lúc em thấy mình hụt hẫng,
Trên dốc đời, dò bước lạ chông chênh,
Xin em nhớ đừng bao giờ nhìn lại,
Một đoạn đường em đã vội muốn quên.

Ta cất kỹ chút tà dương vô lự,
Chờ mai này thắp sáng lại hoàng hôn,
Xin đừng mang gió mưa về hiu quạnh,
Khơi lại trong ta những vết tình buồn.

Một nửa hồn say, nửa hồn vẫn tỉnh,
Ta giữa cuộc vui, ngất ngưỡng môi mềm,
Mà trong thâm sâu lòng đau nặng trĩu,
Tựa khối băng ngầm ép ngộp buồng tim.

Nên ta sợ lắm lời em như thật,
Len lỏi tâm tư gậm nhấm dần mòn,
Hãy để ta mang đôi điều hoài niệm,
Một thoáng ân tình vướng nợ đa đoan.

Em có viết ngàn câu thơ cũng vẫn là nổi nhớ
Khao khát – đam mê – cháy bỏng – ngọt ngào
Và tình em, vẫn dịu dàng hương gió
Đợi chờ anh trong chiều lá xôn xao !

Và thế rồi em đã gặp được anh
Chẳng phải trong mơ mà một điêù rất thực
Em đã biết làm thơ gởi theo niềm cảm xúc
Rất thẹn thùng ,e ấp tuổi yêu nhau

Cũng có thể anh không hiểu hết được đâu
Những ước mơ,những nụ hôn đâù vụng dại
Như hoa thơm vào đâù mùa em hái
Trao cho anh ..là mãi mãi ..Anh ơi!

Nếu một ngày như chiếc lá Thu rơi
Anh bỏ đi không một lời nhăn nhủ
Thì anh nhé ! Hãy nhớ về chốn cũ
Vẫn có em ..ôm nôi² nhớ đợi anh về

Tình yêu nào không có những đam mê
Em cũng thế ..không khác gì ai hết
Chỉ có khác ,em yêu anh với tình nồng tha thiết
Thật cuồng si,mãnh liệt đến không ngờ

Em mong muô’n một lần không phải chỉ trong thơ
Mà hiện thực ,anh hiện về trước mặt
Trong tình yêu có những điêù được ,mất
Để có anh …em chấp nhận mọi điêù !

Ai có thể tự mình lý giải được tình yêu
Là đong đếm ,để cho ,để nhận ?
Em chỉ biết tình em là chân thật
Chỉ trao anh …tất cả với tim nồng

Ở phương này anh có biết hay không ?
Đếm thời gian em mong ngày gặp gở
Ta sẽ bên nhau ,sẽ không rời nhau nửa
Hạnh phúc nào bằng …Có phải vậy không anh ?!

Không biết giờ này người bên ấy ra sao
Có còn yêu em như ngày đầu mới gặp
Hay chỉ bóng em hiện về trong thoáng chốc
Rồi vùn vụt bay đi như ảo giác mộng thường?

Đời ngăn mình hai đứa phải hai phương
Khoảng cách là những đại dương ,những vùng trời rộng lớn
Để đôi lúc ngay cả điều mơ ước
Được bên nhau…
cũng thấy khó vô cùng.

Không biết giờ này anh có biết hay không?
Em nhớ đến anh hơn những gì gọi nhớ
Từng đêm buồn chỉ mình em cùng gió
Thì thầm cho nhau nghe niềm rung cảm cho người

Em nhớ anh ! Chỉ biết nhớ vậy thôi !
Bởi khoảng cách bao la em làm sao đắp nổi?
Chỉ biết lặng im nghe tiếng lòng thầm gọi…
“Phải hoán đổi làm sao em mới được bên người? ”

Khoảng cách – Tình yêu – Nổi nhớ….chơi vơi !

Mời các bạn xem thêm: https://thobuon.com/tho-tinh/

Thơ tình buồn ngắn và hay P4

Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng một bóng ngóng theo hoài

nước vô tình ngàn năm chảy mãi
mây vô tình mây mãi bay xa
gió vô tình đùa hoài trên tóc
nàng vô tình nên không hiểu tình ta

Yêu nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu
Vì yêu em , anh mất cả buổi chiều
Đi học luôn có em bên cạnh
Nhìn dâu cũng thấy bóng hình em


Còn đây năm cũ vết thương lòng 
Ghi lấy tình em chẳng thủy chung
Một phút lòng em mơ bạn mới
Yêu anh sau cùng cũng bằng không


Một lần thôi khi tình yêu bị phản bội
Còn mong gì tim nở lại hoa xưa


Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ
Rơi cơn mưa ban trưa
Chợt thấy mình tách làm hai nửa
Nửa ướt bây giờ,nửa ướt xa xưa

Lấy câu khẳng khái tiễn đưa nhau
Em muốn cho ta khỏi thảm sầu
Nhưng chính lòng em còn thổn thức
Buồn kia em dấu được ta đâu&

em kiêu sa chê tình tôi nhỏ bé
để đường tình… tôi…
…kẻ đơn côi
tôi hành khất xin mẩu buồn rất lẻ
để góp vào phần lể loi tôi


m trách anh không biết gọi Vừng ơi
Để tim em mở ra đôi cánh cửa
Em trách anh sao cứ còn lần nữa
Gọi đi anh chỉ 2 tiếng Vừng ơi
Biết không em tôi đã gọi khản lời
Mag hang cấm vẫn im lìm cửa đá
Câu thần chú tôi thấy nghi ngờ quá
Có đúng Vừng ơi hay không phải Vừng ơi

Có biết bao cô gái ở trên đời
Bấy nhiêu trái tim bấy nhiêu câu thần chú
Bao nhiêu chàng trai đều ngày qua gõ cửa
gọi Vừng ơi lại thấp thỏm Đại mạch ơi


Không bao giờ em hạ mình xuống trước anh đâu 
Dù đứng trước anh em hoàn toàn bất lực
Dù yêu anh đã bao ngày em khóc 
Em chẳng hạ mình xuống trước anh đâu 
Em chẳng cần chúng ta phải yêu nhau 
Không yêu nhau chúng ta là bè bạn 
Dẫu chẳng được yêu ,em vẫn đứng trước anh lãnh đạm
Chẳng cúi đầu ,em cũng chẳng cầu xin
Em chẳng bao giờ hành hạ trái tim 
Sống tủi khổ trong tình yêu nô lệ 
Chẳng làm gì khiến cho mình nhỏ bé 
Em chẳng hạ mình cuống trước anh đâu.

Xuân này lại khác xuân sang
Tình nồng nay đã muôn ngàn bay xa
Xuân này giờ chỉ mình ta
Với cơn mưa lạnh….phôi pha nỗi buồn
Xuân này chắc lệ mưa tuôn
thành dòng kỷ niệm,thành muôn nắng hồng…..


Chữ hạnh phúc với em là ảo ảnh 
Đêm lại Đâm trĩu nặng những cơn đau 
Đắm mình trong những kỷ niệm dạt dào 
Nghe lòng mõi phương nào ta lẫn trốn 


Sóng vỗ nghìn năm vươn nổi sầu 
Vỗ vào vách đá gọi tìm nhau
Giử bao niềm nhớ theo tiếng sóng
Ôm nôỉ tương tư đến nghìn năm 


Đàn em khảy mấy tiếng tơ 
Hát lên nhạc khúc tình thơ nửa bài 
Dẫu cho tháng rộng năm dài 
Hỏi thế gian có ai hiễu nổi lòng ta


Anh đã từng nhặt lá vàng xếp lại 
Thành tên mình ,hai đứa phải không anh 
Nói thiệt di ,có gì mà e ngại 
Rồi mỉm cười ,rảo gót ,bước thiệt nhanh 


Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng 
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng 
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhớ…
Nhưng tình chờ tình đợi đến thiên thu.

Những yêu thương nhạt dần theo mưa gió
nhớ với nhung cũng theo khói theo mây
Con đường về hiu quạnh đôi chân gầy
Giấc mộng nửa ngày đông chợt tỉnh….

Xin được viết dở một chuyện tình
Xin khúc hát một nốt trầm lặng thinh
Đủ Để yêu thương ghé về nơi ấm áp
Chút nghỉ chân…xoa dịu những ngày buồn

Xin được trở mình trong nhung nhớ
XIn bất an dày vò những vần thơ
Tiếng con tim khẽ nhắc mình dừng lại
Đêm khờ dại thôi đừng nữa bơ vơ

chỉ xin một chuyện tình kết mở
Sau nốt lặng một khúc nhạc vút cao
Sau muộn phiền chẳng còn những hư hao
Và yêu thương vẫn nhẹ nhàng bước tiếp

Chữ hạnh phúc với ta là ảo ảnh
Đêm lại đêm trĩu nặng những cơn đau
Đắm mình trong những kỷ niệm dạt dào
Nghe lòng mõi phương nào ta lẩn trốn

Sóng vỗ nghìn năm vương nỗi sầu
Vỗ vào vách đá gọi tìm nhau
Gởi bao niềm nhớ theo rong biển
Ôm khối tương tư đến bạc đầu

Đàn ta khảy mấy tiếng tơ
Hát lên nhạc khúc tình thơ nửa bài
Dẫu cho tháng rộng năm dài
Nhân gian dễ có mấy ai hiểu mình

Anh đã từng nhặt lá vàng xếp lại
Thành tên mình, hai đứa phải hong anh ?!
Nói thiệt đi, có gì mà e ngại
Rồi mỉm cười, rảo gót, bước thiệt nhanh



Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ….
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. 


Thơ tình buồn ngắn và hay P3

Trước khi yêu tôi đến tìm thượng đế

Để xin người giải thích nghĩa yêu đương

Sau khi yêu tôi đến tìm thượng đế

Xin chiếc bình đựng lệ đau thương…


Học đi em mai làm bác sĩ

Khám tim anh xem kó thủy khung không…


Nếu phải chờ nhau mà hóa đá

Kũng xin chờ thử 1 lần xem

Chỉ sợ khi em thành núi tuyết

Ngàn đời chẵng thấy dấu chân anh…


Trong trường tồn ai là người giỏi sử

Tìm giùm tôi lich sử kủa tình yêu

Tại nơi nào và không gian nào

Đã đưa nó đi vào bất diệt…


Khi nào trái đất ngừng quay

Trái tim ngừng đập anh ngừng yêu em…


Giọt lệ sầu vương trên mí mắt

Em vô tình khơi lai mối tình kâm

Tinh yêu đi không bao giờ trở lại

Trên đường đời khỉ kòn lại minh anh

Trên trời kao vi sao kia vẫn sáng

Trọn đời này anh mãi yêu mình em…


giữa một giờ thiêng tình rất đẹp

rất buồn và rất rất thanh thanh

may ai bán nguyệt tình ai nhỏ

em ạ yêu nhau chết cũng đành.


Ta đem chôn tình yêu

Rồi trồng lên bia mộ

Lạy Chúa ! Thế là xong

Hai đứa cùng nói khẽ…


Nhưng tình yêu vùng dậy

Trách móc nhìn chúng ta

Các người nói gì vậy ?

Ta đang sống đây mà.



Không phải mùa thu sao có cúc 

Vàng ươm cả một góc chợ chiều? 

Không phải mùa hè sao có nắng? 

Cây đổ lâu rồi, gió vẫn reo… 


Tính ta cùng lạ như trời đất 

Trái chín, hoa thơm chẳng đợi mùa 

Ngày nào cũng thấy đầy vơi thế 

Người ơi đỏ mắt những mong… chờ…


Anh có mỗi một tình yêu duy nhất

Em lấy rồi anh biết gửi trao ai

Số phận mình anh mãi không lùi bước

Bởi vì em chỉ có một trên đời


thơ anh giờ đã cụt

tìm chẳng còn một chút

quanh co chỉ một điều

anh xin ngỏ lời yêu


anh trôn tình anh tận đáy lòng

trôn luôn kỷ niệm cùa ngày xanh 

trôn lời gioa ước ngày xưa ấy 

tiễn bức em đi để lạnh lùng


Nếu có thể sương tan vào cỏ 

Thì em tin cỏ sẽ rất xanh

Nếu có thể em tan vào anh

Thì em tin anh cũng xanh mồ cỏ.


Người về bỏ lại mình tôi 
Bơ vơ cô quạnh giữa nơi đô thành
Người về nắng ấm gió lành
Mình tôi lặng lẽ giữa vành trăng thơ.

cô bé vô tư của ta ơi

đêm nay mười sáu trăng tròn rồi

nhành liễu có cong làm trăng khuyết

lời thương đừng nỡ để xa xôi

Em về đi, đừng nhìn lại phía sau

Anh sẽ đi, vừa đi vừa huýt sáo

Dẫu trái tim ngập tràn giông bão

Anh đã quen vui những lúc rất buồn…

Ai gọi ? Nghe như là tiếng em

Tôi vùng đứng dậy, chạy ra thềm 

Im đường. Im gió. Im cây cỏ

Chỉ khổ lòng tôi không lặng im…

Dòng sông một bờ

Nguyễn Khắc Thạch 

Có một dòng sông mang tên em

Dòng sông anh tự đặt 

Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền 

Có một dòng sông trôi vào lãng quên

Nước trong như nước mắt

Điều chưa nói mà sao thấy mất 

Có một dòng sông chỉ có một bờ

Phía bờ kia quay mặt

Dòng sông anh không qua được bao giờ…

Con cò đi uống rượu đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Còn anh chả uống ngụm nào
Cũng say ngây ngất ngã vào lòng em

Vẽ hình em lên cát
Rồi hôn em một phát
Ôi cuộc đời chua chát
Toàn là đất với cát…

cho anh vay một nụ cười
mai anh xin trả em mười cái hôn 


Khi chưa yêu anh hãy còn là đá 
Đá mồ côi và đá hoang sơ 
Rồi em đến, tình yêu như lửa 
Thiêu đốt anh thành anh của bây giờ 
Anh tan trong em như tan trong nước 
Nồng nàn hơn và đằm thắm hơn lên 
Em lại trách sao anh không là đá 
Đàn ông sao lại thế, yếu mềm


em yêu anh vâng chỉ thế thôi 
đơn giản như ngày xưa chung lối 
đơn giản như hơi thơ ngày xuân 
em yêu anh vâng chỉ thế thôi 
không ân cần không lời say đắm 
đi bên anh khe khẽ miệt mài 
anh cứ trách rằng tình yêu không đủ
giữ chân anh khoảng khắc xuân xanh 
anh cứ trách lòng em không say đắm 
chẳng ngọt ngào những tiếng thân thương
em không thể nói những lời say đắm 
nhưng lòng em anh chẳng thấy sao anh 
trong ánh mắt là muôn ngàn nỗi nhớ 
là tình yêu chỉ biết đến mình anh 
anh ra đi không lần quay lại 
em một mình băng giá bởi mùa đông
những cơn gió không còn là thương mến 
bởi xa anh gió cũng lạnh lùng 
mây không còn là dòng thơ lơ đãng 
chỉ là mây ngăn trở nỗi nhớ xa
em chẳng còn là em riêng ai nữa 
chỉ là em bóng dáng của thời xưa
và nỗi nhớ về người không trở lại 
chút miệt mài năm tháng đã qua đi


Trên đời này tôi chẳng tốt hơn ai
Nhưng ngày xưa em yêu tôi vì thế
Em tưởng tôi siêu thường như thể 
Trên đời này tốt nhất là tôi

Trên đời này tôi chẳng xấu hơn ai
Nhưng giờ đây em không tin điều đấy
Em chỉ thấy tôi sai vì vậy
Trên đời này xấu nhất là tôi…

Không biết trên đời này xấu nhất có phải là mình không nhỉ??
Top