Một mùa thu khác

Một mùa thu khác

Một mùa thu khác
Có chút hanh hao chiều gió về
Hàng cây xa nhuộm nắng vàng hoe
Ai mang Thu rải trên triền nhớ
Sương khói từ đâu mà mắt nhòe
Có giấc chiêm bao mờ phai dần
Chiều buông nặng trĩu tiếng chuông ngân
Bài thơ năm cũ chưa người gửi
Gió chẳng mang đi, buồn mấy phần
Đâu mộng đón người khi Thu sang
Lũ sẻ ngẩn ngơ nhặt nắng tàn
Chẳng biết nghẹn ngào hay vụn vỡ
Cõi lòng một thoáng đã tan hoang
Đâu lối Thu đi, để nhịn nhường
Khi lá lìa cành khỏi vấn vương
Người trong thơ cũng không buồn nữa 
Niềm đau tôi cũng nẻo vô thường.
Sưu tầm

Mùa thu không phải

Mùa Thu không phải để buồn
Nên em đừng đánh phấn mắt màu nâu và tô son màu mận chín
Đừng giấu mình sau chiếc khăn tay lau những giọt mồ hôi bịn rịn
và nhớ đừng bước ra phố một mình
Mùa Thu cũng chẳng phải mùa của lặng thinh
Nên em đừng giấu kín những điều chưa thể nói
Những muộn phiền đau nhói
Xin em hãy trút cả lên tôi
Mùa Thu đâu phải để đơn côi
Nên em hãy cười và biết vị tha trước những lời nói dối
Trái tim ai cũng có lần lẫm lỗi
Ước gì được làm lại từ đầu
Mùa Thu, em đừng thức suốt đêm thâu
Đừng nghĩ về những gì còn và mất
Không ai vẹn tròn hai từ “chân thật”
Dẫu là tự vấn lòng mình
Em, Mùa Thu nhớ cười thật xinh
Bằng chân thành nói câu tình say đắm
Như là chuyện của trăm năm
Như là chuyện yêu suốt kiếp
Nguyễn Minh Hiền

Thơ tình mong em hạnh phúc

Thơ tình mong em hạnh phúc

Sớm nay trời đẹp như mơ
Nắng đầu đông gió cuối thu nhạt vàng
Xem ngày lịch báo đông sang
Ngoài trời gió nhẹ mây loang lững lờ
Một ngày đông đã rất xa
Dáng ai đi để lòng ta ngỡ ngàng
Tưởng bông hoa tím vườn sương
Tưởng câu thơ tím lời thương ngọt ngào
Lời yêu chưa kịp gửi trao
Thì xin hẹn đến khi nào gặp nhau
Thuyền tình dĩ vãng về đâu ?
Trong mơ ta gặp ai vào lối xưa
Thu đi nhớ mấy cho vừa
Cuối trời mây trắng nhạn thưa mịt mờ
Ngày sang đông đẹp như thơ
Mơ hay thực cũng sững sờ hồn tôi .
Bạn Thế Anh Gửi

Một mùa thu khác

Một mùa thu khác

Có chút hanh hao chiều gió về
Hàng cây xa nhuộm nắng vàng hoe
Ai mang Thu rải trên triền nhớ
Sương khói từ đâu mà mắt nhòe
Có giấc chiêm bao mờ phai dần
Chiều buông nặng trĩu tiếng chuông ngân
Bài thơ năm cũ chưa người gửi
Gió chẳng mang đi, buồn mấy phần
Đâu mộng đón người khi Thu sang
Lũ sẻ ngẩn ngơ nhặt nắng tàn
Chẳng biết nghẹn ngào hay vụn vỡ
Cõi lòng một thoáng đã tan hoang
Đâu lối Thu đi, để nhịn nhường
Khi lá lìa cành khỏi vấn vương
Người trong thơ cũng không buồn nữa 
Niềm đau tôi cũng nẻo vô thường. 
Theo Blog: Nhungngayddaqua.blogspost.com

Thu Lạnh – Tuyết Trang

Thu Lạnh 
Thu đã về rồi phải không anh? 
Bên song nhìn lá rơi lìa cành 
Chút dạ ngẩn ngơ lòng cô quạnh 
Nay chắc bên người thu đã sang. 
Nơi ấy gió thu lạnh không anh?
Có làm anh se sắt trong lòng 
Để em gởi chút tơ trời nắng 
Dệt mảnh tình nồng sưởi ấm anh?
Nơi đó sương thu nhiều không anh? 
Có làm lạnh lá cỏ bên thềm
Có làm anh nghe lòng giá buốt 
Nhớ chút tình nao một thuở không?…
Nơi đó mây thu nhiều không anh?
Bềnh bồng trôi hay vẫn phủ quanh 
Em xin chút gió đưa mây loãng 
Hướng về đấy cho em thấy anh!.


Tuyết Trang

Cám ơn em yêu dấu

Cám ơn em yêu dấu

Bây giờ là tháng chín
Có phải thế không em?
Mùa thu còn bịn rịn
Sao bấc đã lay rèm
Trời hình như chớm lạnh
Em đã quàng thêm khăn
Lá vàng nghiêng nghiêng cánh
Bay bay trong suơng giăng
Thu còn mơ màng ngủ
Phố núi bâng khuâng chờ
Đông chớm gầy nỗi nhớ
Vu vơ nơi trang thơ
Bây giờ là tháng chín
Hoài niệm ngày thu xưa
Bến xe em đưa tiễn
Anh về trong gió mưa
Rưng rưng trên đôi mắt
Đỏ hoe rươm ruớm buồn
Quay lưng mà hiu hắt
Quặn đau nơi cõi hồn
Bây giờ là tháng chín
Em nép mình bên anh
Vòng tay ôm rất ấm
Mắt ngời ngời long lanh
Cám ơn em yêu dấu
Đã cho anh tình yêu
Cám ơn em yêu dấu
Đã yêu anh thật nhiều.
Thơ Lê Lãng Du

Ta Không Phải Ra Đi

Ta Không Phải Ra Đi

Xin ngủ vạ trong hồn anh một lúc 
Để hồi sinh nhận sóng gió cuộc đời
Che ánh sáng kéo dài đêm trần tục…
Nợ trăm năm đừng chối bỏ cuộc chơi
Anh có biết mùa thu này rất lạ
Người hôm xưa sống lại đòi tự do
Người năm cũ trở về chồng gạch đá
Xây hình hài đốt bỏ mối cam go
Tất cả sống để rồi ta thích sống
Ai cũng yêu cho dâu bể mĩm cười
Từng ngôi mộ bình yên trong hương khói
Dắt ta về ( ta không phải ra đi…)
Và anh biết có một điều chưa tỏ
Xích gần hơn sẽ thông suốt chuyện còn
Bên ngực trái phập phồng con tim nhỏ
Anh nghe gì khi hơi thở gần nhau.
Lê Hòang Trúc

Ngẫm – Thùy Trang

Ngẫm !

Thu qua Đông đến Xuân tàn 
Bao nhiêu lá rụng muôn vàn bước chân 
Bồi hồi lòng bỗng bâng khuâng 
Ngẫm về ngày tháng âm thầm đã qua 
Cuộc đời lắm nỗi phong ba 
Ta như hạt cát, bao la giữa trời 
Sống sao trọn nghĩa ở đời 
Lòng đừng ích kỷ, khiến người khóc than 
Chuyện đời vay trả rõ ràng 
Đừng để nước mắt muộn màng lăn rơi 
Giữ mình lý trí thảnh thơi 
Ngày về cát bụi buông xuôi nhẹ lòng!
31.12.2013 MPD (Thùy Trang)

Thu sầu

THU SẦU

Lòng nhớ ai, sao cứ hoài bối rối,
Đoạn văn buồn đọc mãi, chẳng nhớ chi !?
Không biết giờ đây nơi đó người đi,
Có gió lạnh, có Thu vàng lá rụng?
Tay mong ai, tay trở thành dại vụng,
Cứ ngoằn nghoèo trên giấy, những gì đâu !
Chữ nhớ thương quanh quẩn, bấy nhiêu câu
Đầy ắp kín, hàng tên “Người” nắn nót…
Tim nhớ aị tim bỗng dưng thảng thốt,
Buốt nhói từng nhịp đập mỗi đêm khuya!
Qua chấn song len lỏi bóng trăng thừa,
Như nhắc nhở. đêm nào trên lối cũ…
Mắt chờ aị cho mi buồn bóng rủ
Chớp nhẹ hoài chỉ sơ…gio.t lệ rơi…
Mỗi chiều về, mắt mãi ngó xa xôi,
Tìm đâu đó dáng người xưa quen thuộc…
Bờ vai gầy tủi thân thêm gầy guộc,
Run từng hồi khi gió lạnh thoáng qua…
Bóng ngả nghiêng xiên theo ánh chiều tà,
Thèm khắc khoải bàn tay người diù, đỡ…
Chân đợi ai trên đường về lối nhỏ,
Bước ngập ngừng trong từng thoáng miên man…
Chiều vào Thu, lá từng chiếc, chiếc vàng,
Rơi hờ hững trong đìu hiu gío cuốn…
Thu Tâm
Trang thơ tìnhthơ buồn hay nhất gửi các bạn những bài thơ về mùa thu hay chúc các bạn vui vẻ .!

Thu, thơ, và nỗi nhớ

Thu, thơ, và nỗi nhớ

Hình như … có phải mỗi Thu sang
khi chiều bàng bạc … lá thu vàng
lúc ngọn Thu phong về man mác
lòng kẻ thi nhân lại bàng hoàng
Khi lá trên cây chớm úa vàng
dòng thơ viết vội đón Thu sang
cùng bao nhung nhớ trên trang giấy
có phải tình thơ vừa chợt loang
Rồi mỗi mùa Thu, nỗi nhớ thương
úa vàng như lá chết ven đường
tìm trong xác lá lời thơ cũ
để chợt bẽ bàng, chợt vấn vương!
Người hỡi mùa Thu rồi sẽ qua
như người rồi dần cũng cách xa!
mai kia mỗi độ mùa Thu đến
nhặt lá bên đường nhớ tình xa!
TN
Top