Duyên Nợ Chúng Mình

Duyên Nợ Chúng Mình
Tác giả: Hoàng Hôn Cô Đơn

Chiều thu gió động lá vàng bay.
Anh nhớ quê hương dáng em gầy
như cành liễu rũ buồn vương-vấn
một mối tình xa sợ nhạt phai !

Em đã khóc than nhiều tháng ngày
từ khi thổ-lộ tình đắm say
yêu anh tha-thiết dù ngăn cách
và nguyện với lòng chẳng đổi thay.

Anh cũng khổ sầu nghĩ đến em
biến thành lệ chảy mắt hàng đêm
làm hoen gối lẻ buồn đơn lạnh ,
trống vắng trong lòng anh nhớ em.

Duyên nợ chúng mình quá khắc-khe !
Tâm tư hai đứa rất não-nề !
Nhịp cầu Ô Thước sao chưa bắc ,
có phải vì Nguyệt lão còn e?

Mong một ngày mai đẹp nắng vàng,
anh sẽ bên em vẹn ước-mong
để cùng âu-yếm trong nồng ấm
bù lại chuỗi ngày khóc nhớ thương.

Chớm đông về

Cuối thu rồi .. Đông đến phải ko em ?
Gió đầu đông .. lạnh lòng anh đêm vắng
Đêm cuối tuần … lặng im trong tĩnh lặng
Phút giao mùa .. mang nặng một niềm riêng

Chớm đông về gieo cái lạnh cô miên
se chút gió làm dâng thêm nỗi nhớ
Đêm đông buồn trở mình nghe hơi thở
Nặng u hoài thương nhớ bóng hình ai Xem thêm →

Thu Thổn Thức

Ngậm ngùi thao thức suốt canh thâu
Hiu quạnh phòng côi héo hắt sầu
Liễu rũ buông mành thu thổn thức
Trăng buồn phủ bóng mỏi mòn đau

Người xưa đi mãi sao hoài nhớ
Tình cũ chông chênh tóc bạc màu
Héo úa xuân tàn năm tháng cũ
Cánh chim biền biệt ngút trời ngâu.

Thùy Trang

Hoang hoải thu

Người cũ ngày xưa – nay ở đâu ?
Để lá thu rơi- vàng võ sầu,
Nay đúng tiết thu –se se lạnh,
Thương trái tim yêu – quặn quẽ đau .
*
Người ấy ngày xưa – nay ở đâu ?
Nhớ ngày ta đi học cùng nhau,
Nhớ áo ai vàng …vàng hoa cải,
Hoang hoải triền đê …đuổi bướm vàng .
*
Cùng nhau đi trên cánh đồng làng,
Ngào ngạt hương thơm – lúa chín vàng,
Kìa khói lam chiều …vương mái rạ ,
Tim tím chiều hôm…đón thu sang. Xem thêm →

Nửa hồn thu

Anh viết tặng em vần thơ tháng chín
Cái nắng buồn bịn rịn níu câu thơ
Chữ thương kia sao chờ đợi ngẩn ngơ
Để chữ yêu thẫn thờ chiều thu vắng

Em có hay trời hôm nay nhạt nắng
Lối quen xưa rụng trắng lá thu buồn
Gió mơn man tìm kẽ vắng lách luồn
Hiu hiu lạnh trời tuôn mưa ướt áo

Em đi đâu giữa đường thu mờ ảo
Lá vàng rơi xào xạc gót chân hồng
Đã bao năm em cất bước theo chồng
Để lại anh chờ trông hình bóng cũ

Chiếc ghế đá anh từng ru em ngủ
Nay lạnh tanh ủ rũ vắng hơi người
Ở nơi đó em hạnh phúc mỉm cười
Có chợt thấy chạnh lòng về nơi ấy

Anh ngồi viết vần thơ tình trên giấy
Gửi cho người …..
Đã lấy …..
Nửa hồn thu !
Hồng Giang.

Chờ đợi – Hồng Giang

Có một ngày thơ dỗi bỏ đi đâu
Để cho em phải âu sầu chờ đợi
Bởi em yêu vần thơ tình vời vợi
Nên muôn đời nghĩ ngợi nắng hanh hao

Em mong rằng vần thơ ấy bay cao
Từ nơi anh luôn ngọt ngào tình ái
Đến bên em vờn tóc mây mê mải
Để lòng em đầy hoang hoải chờ trông

Vần thơ anh luôn đượm thắm mầu hồng
Của quê hương cánh đồng cò bay mỏi
Bữa cơm chiều bếp rạ đun đầy khói
Bên ấm trà cha nói chuyện ngày xưa Xem thêm →

Nhặt hồn thu

NHẶT HỒN THU

Em nhặt nhạnh chút hồn thu rơi vãi
Kẻo mai đây đông lạnh lẽo tràn về
Làn gió mùa mang hơi lạnh ủ ê
Làm cóng cả đam mê chiều băng giá

Chút hồn thu vương nên vàng sắc lá
Nắng hanh hao sóng nghiêng ngả hồ xanh
Lá vàng rơi xào xạc gót chân anh
Cây bàng già xòe cành soi bóng nước

Chút thu vương em cúi mình nhặt được
Là nỗi niềm ao ước lẫn chờ trông
Cho ngày mai trời sẽ ửng sắc hồng
Ta cùng bước trên cánh đồng hoa trái Xem thêm →

Thu buồn

Mấy hôm rồi bầu trời thu thiếu nắng
Giọt mưa buồn lòng quạnh vắng hanh hao
Đêm thu rơi nghe nỗi nhớ cồn cào
Em chẳng thể chìm được vào giấc ngủ

Chiếc lá vàng chiều thu buồn ủ rũ
Đợi nắng về ấp ủ giấc mơ yêu
Mà sao mưa, mưa đến thật là nhiều
Vần thơ viết cũng vẹo xiêu nỗi nhớ

Lời yêu thương ai trao còn dang dở
Nay lặng thầm tan vỡ giữa chiều thu
Hạt nắng buồn gọi mưa về đánh đu
Nhạt nhòa ướt giăng mù nơi phố vắng

Nghe trong gió lời ru buồn văng vẳng
Lá oằn mình đợi nắng lặng thầm rơi
Mưa giéo giắt như bản nhạc không lời
Rơi thánh thót giữa trời thu nghiêng ngả

Chiều thu bay gió gào tan xác lá
Mưa cuối mùa ướt cả mối tình thơ

Thơ stam

Chiều thu

Chiều vào Thu nghe hồn hoang vời vợi
Muốn ru tình, đan sợi nhớ cho ai!
Hoàng hôn buồn một màu tím chưa phai
Trong mắt biếc là hình hài xưa cũ.

Ánh trăng thề soi nghiêng nhành liễu rũ
Bao tháng năm ấp ủ cõi im lìm
Lòng ngậm ngùi nuốt giọt lệ vào tim
Phương xa ấy có chung niềm trăn trở ?

Gió Thu nồng như từng làn hơi thở
Đã muôn chiều thương nhớ một người thương
Chiếc lá nào rơi đổ ngập trời tương
Cho lòng lạnh khi mưa buồn, hiu hắt. Xem thêm →

Con nhớ mẹ – Thục Nương

Mỗi thu về hiu hiu ngọn gió
Con lại buồn càng nhớ mẹ hơn
Ngày xưa khi mẹ vẫn còn
Con thường theo mẹ lon ton nghịch đùa.

Ngày mẹ đi tiết mùa khô ráo
Phía bờ sông con sáo không bay
Thu buồn lả ngọn heo may
Lòng con nức nở mẹ nay xa rồi.

Mẹ không còn mồ côi con trẻ
Tháng ngày dài vắng mẹ kề bên
Trời thu ảm đạm gió rền
Tấm bia khắc đậm dòng tên mẹ hiền.

Mỗi thu về rơi nghiêng sắc lá
Khiến lòng con héo cả con tim
Con ngồi bên mộ lặng im
Trào dâng nỗi nhớ nén kìm nỗi đau.

Trước Phật đài con cầu nguyện ước
Cho linh hồn mẹ được siêu thăng
Vãn sanh cực lạc vĩnh hằng
Bao nhiêu nỗi khổ nhọc nhằn đều qua.

Trên áo con cài hoa hồng trắng
Sắc u buồn trầm lặng mẹ ơi
Ướt nhoà đôi mắt lệ rơi
Mình con ở lại cõi đời bơ vơ. Xem thêm →

Social media & sharing icons powered by UltimatelySocial
Top