Chỉ Có Một Anh Thôi

Anh đừng hỏi vì sao em yêu anh
Đơn giản lắm ,câu trả lời vẫn thế
Em yêu anh vì ở đời không thể
Còn gì hơn ngoài anh để em yêu
Đừng hỏi em yêu anh được bao nhiêu
Bởi tình em không phải là số lượng
Em chỉ biết nó bao la rộng lớn
Trước tình em trời biển cũng chào thua
Nhưng với em yêu thế vẫn chưa vừa
Nêú em được hóa mình tròn chín kiếp
Thì anh ơi ,em vẫn còn yêu tiếp
Bởi trên đời Chỉ-Có-Một-Anh-Thôi !

Thơ tình: Viết cho tình yêu của tôi

Anh thương yêu, lần đầu tiên em tập làm thi sĩ
Em kể chuyện mình, kể nỗi nhớ của em
Chuyện tình yêu mong manh giữa dòng ảo thật
Vẫn đủ yêu thương mong nhớ giận hờn!
Mình gặp nhau hai mái đầu tóc đã pha sương
Hai nửa cuộc đời đã xoay vần yên ấm
Chen vào nhau mình cùng gìn giữ
Hai nửa chung riêng phải vẹn tròn!
Ngày tháng qua đi mình gọi nhau chồng vợ
Nắng sớm mưa chiều mình san sẻ với nhau
Cuộc đời ấm lạnh theo mỗi dòng tin sớm
Mang cả nhớ thương ấm áp nồng nàn!
Em, thiếu phụ đã nửa đời dâu bể
Chạm ngõ đường tình hóa khờ dại ngây ngô,
Thoắt khóc cười với niềm vui nỗi nhớ
Biết làm thơ và chép chuyện tình!
Ngày đẹp lung linh, em rạng rỡ câu “chào vyca”
Lòng lâng lâng niềm hạnh phúc khó giãi bày!
Đêm thanh vắng rưng rưng nỗi nhớ…
Tiếng “mình à”, nhớ đến ngẩn ngơ!
Mình bên nhau bao lâu rồi anh có biết?
Gắn bó đời nhau mình có một niềm chung,
Mong manh quá nên đã là hư ảo…
Bao giọt sầu rơi ân hận xót xa…!
Hôm nay là trọn năm mình thành chồng vợ,
Kỷ niệm phút bắt đầu cho một ngày tình cũng trăm năm!
Khoảng cách không gian và bộn bề công việc,
Mình không thể cùng nhau chung một ngày vui!
Em vẫn hiểu mình ở xa nhau quá…
Những mong muốn khát khao phải nén lại trong lòng,
Dòng tin nhắn hay đôi lời vội vàng qua điện thoại
Là hạnh phúc rất nhiều – Mình mãi ở trong nhau!
Ban mai sớm, em ngóng chờ hồi chuông tin nhắn,
Hoàng hôn về, trầm buồn theo nỗi thất vọng của em!
Anh đã luôn yêu rất nhiều bxyca!
Thế mà lại không nhớ nổi ngày ta là chồng vợ!
Thương em quá, món quà em chăm chút,
Cho ai đây…nước mắt tuôn tràn!!!
Lời yêu thương nghẹn đắng trong lòng!
Trang nhật ký rưng rức dòng kỷ niệm!

Một người đã xa

Em muốn khóc cho nhẹ bớt cõi lòng
Cho vơi đi hình bóng anh, trong em luôn rực cháy
Có những lúc em muốn vùng ra và bỏ chạy
Để nỗi nhớ anh không dậy sóng trong tim.
Có những khi em muốn nhấn chìm
Những cảm xúc trong em bừng lên, thiêu đốt
Có phải đôi mình trẻ con và bồng bột?
Làm hoang tàn, lạc lối một tình yêu.
Cũng có thể ta yêu nhau chưa đủ nhiều
Nên buông tay nhau trong chiều buồn, hoang hoải
Có khi nào, anh chợt giật mình nhìn lại
Để thấy mắt em sương đọng lại trên mi
Có những khi em muốn ngủ li bì
Để khi dậy, em cho anh vào giấc mộng
Khi đấy tim em không còn nhói đau và xúc động
Những lúc ai đó vô tình gợi nhắc tới anh
Một đêm dài, mình em nhỏ bé, mong manh
Gió mùa đông quất từng hồi làm em buốt lạnh
Mưa vô tình sao không chịu tạnh
Cứ mãi rơi hoài, gió gào thét tên anh
Trái tim em có phải quá mong manh?
Tưởng mấy lần đã lành sao còn buốt nhói
Những lúc buồn nó vẫn cồn cào và réo gọi
Bao yêu thương nhung nhỡ mãi khôn nguôi
Đã bao lần em gửi anh vào miền kí ức xa xôi
Nhưng sao em cứ quay đầu nhìn vào quá khứ?
Nụ cười anh, tâm trí em sao cứ giữ?
Để mỗi đêm về lại nhung nhớ ưu tư…
Nỗi đau mà sao em cứ cố giành lấy khư khư
Sao không cho ngủ yên nơi thẳm sâu miền kí ức
Để một ngày nó không còn đau và thổn thức
Bầu trời bình yên, nắng sẽ sáng rực tình em.

Em có nhớ

Em có nhớ những ngày mưa tháng nắng
Những tháng ngày chừng như là tĩnh lặng
Đó là khi tôi đã yêu em rồi
Người con gái có làn da tuyết trắng
Đôi môi đỏ luôn nở nụ cười tươi
Đôi mắt ấy gợi thóang chút u buồn
Đôi tay gầy lại chất chứa sầu vương
Làm sao biết em có thật là em
Hay nàng Tấm trong câu chuyện mẹ kể
Nay nàng Hằng ở tít tận cung trăng
Có lẽ tôi không cần phải tự hỏi
Vì tôi biết tôi đã yêu em rồi
Em có nhớ buổi sớm tôi buồn bã
Em ghé lại lay nhẹ bờ vai tôi
Em không nói em chỉ hé môi cười
Em không nói vì em chính là em
Rồi em ngồi với tôi cả buối sớm
Một buổi sớm mà tôi sẽ không quên
Một góc sân chất chứa bao kỷ niệm
Mà có lẽ sẽ không quay trở về
Một buổi sớm dù trời không quang đãng
Mà nghĩ lại tôi vẫn thấy ấm long
Ôi em ơi phải chăng em có nhớ
Nhớ cái ngày lần đầu ta gặp nhau
Em có nhớ những tháng ngày sau đó
Đó là những ngày tháng ngập niềm vui
Em gọi tôi là cậu bạn than nhất
Cùng vui đùa suốt những giờ ra chơi
Hay thậm chí ngay cả trong lớp học
Có bao giờ ta làm nhau phiền long
Không! Có lẽ không có lần nào đâu
Vì tôi nhớ em khiến tôi cười suốt
Khiến tôi nhớ mỗi khi màn đêm về
Khiến tôi buồn mỗi khi không gặp mặt
Nhưng niềm vui có bao giờ mãi mãi
Một câu chuyện kết thúc chuỗi ngày vui
Em có nhớ cậu bạn em từng ghét
Mà giờ đây em lại thích cậu ta
Bạn bè em nào có ai hiểu được
Bản than tôi lại càng không thể hiểu
Không hiểu được cô bạn than của tôi
Đó là những tháng ngày buồn thật sự
Hay là những ngày tháng tôi biết buồn
Lúc thấy em bên cậu trai ấy
Tôi buồn lắm nhưng lại đứng làm ngơ
Vì tôi ngỡ tôi đã mất em rồi
Nhưng chính em đã một lần trở lại
Kéo tôi về với trái tim ngày xưa
Em có nhớ khi ta lại là bạn
Đó lại là những chuỗi tháng ngày vui
Tất cả về như khi ta bắt đầu
Em nhìn tôi, tôi nhìn em cuờơi nụ
Một nụ cười đôi ta sẽ không quên
Và tôi nói tôi yêu em nhiều lắm
Tôi yêu em bằng cả trái tim mình
Dù tim tôi có muôn vàn mảnh nhỏ
Mảnh nhỏ ấy tất cả thuộc về em
Và em nói em cũng thương tôi lắm
Một tình thương mà em chưa hề có
Một tình thương em chưa hề trao ai
Em có nhớ những ngày thuộc về nhau
Tôi và em cả hai tràn hy vọng
Hy vọng điều tốt nhầt dành cho nhau
Ta hy vọng ngay mai, ngày mai nữa
Đôi tay này vẫn mãi thuộc về nhau
Nhưng hy vọng để rồi lại th6át vọng
Nụ cười nào có xa rời nước mắt
Giọt nước mắt lặng lẽ lặng lẽ rơi
Tôi còn nhớ những lần làm em khóc
Làm trái tim bé nhỏ lại quặn đau
Dòng lệ này nối tiếp dòng lệ nữa
Để mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc
Em có nhớ những lời tôi từng hứa?
Tôi từng hứa sẽ không làm em khóc
Tôi từng hứa sẽ luôn khiến em cười
Tôi từng hứa sẽ mãi bảo vệ em
Tôi từng hứa trọn đời chỉ có em
Tôi từng hứa sẽ cố học thật giỏi
Để em sẽ mãi hãnh diện về tôi
Để nũ cười sẽ ở bên em mãi
Có lẽ tôi chưa từng được như thế
Có lẽ vì tôi đã quá trẻ con
Nhưng bây giờ tôi bắt đầu tất cả
Thực hiện lời tôi từng hứa với em
Em có nhớ tôi hòan tòtôi thay đổi?
Tôi chăm chỉ, tôi học giởi hơn xưa
Tôi quan tâm lo cho em từng chút
Tôi xuất hiện, tôi kề bên khi buồn
Tôi thay dổi, tôi đổi thay tất cả
Có lẽ vì tôi đã thật yêu em
Em vô tâm, em không cần hay biết
Em vui đùa em hay bỏ mặc tôi
Em trốn tránh mà em đâu hay biết
Em như thế long tôi lại quặn đau
Rồi mọi chuyện đều phải có cái kết
Em ra đi, tôi đơn côi một mình
Em có nhớ ngày hai ta hai hướng
Chẳng một lần em ngỏanh mặt nhìn tôi
Tôi khóc cho tôi, khóc cặn nước mắt
Em vẫn đùa em vẫn cười vẫn vui
Tôi yếu đuối hay em quá mạnh mẽ
Hay chỉ vì em chẳng còn thương tôi
Nhưng đìêu đó đâu còn quan trọng nữa
Khi giờ đây em đã xa tôi rồi
Tôi xin được chúc em mãi hạnh phúc
Dù có nhớ có thương em bao nhiêu
Đôi lần tôi ngỏanh đầu trông ngóng
Biết làm gì khi em đã xa tôi

Khóc ChiỀu Thu

Khóc đi em cho vơi bao tủi nhục 
Quên tội tình quên cái thuở xa xăm 
Cuộc tình xưa giờ hun hút mây ngàn 
Em hãy khóc thương lần ta lầm lỡ 

Khóc đi em khóc thiên đường sụp đổ 
Mộng mơ nào chỉ là giấc phù du 
Tỉnh cơn mê lòng ta đã rã rời 
Thôi tiếc nhớ làm gì một cơn ảo 

Khóc đi em thương mùa Thu lá đổ 
Thương rừng già, thương tiếng hát của chim 
Thương cây xanh, từng chiếc lá úa vàng 
Thương con suối tưởng hoài con nai nhỏ 

Khóc đi em thu này sao dài lạ 
Có môt ngươi vẫn ngồi đón mùa Thu 
Nhưng Thu đi, Thu đến đã mấy mùa 
Em hãy khóc thương mùa Thu chờ đợi 

Trăng…

Em sắp về chưa, Trăng sắp lên 

Bóng tối ngoài kia đang xuống dần 

Đầu Thu gió thổi buồn chi lạ 

Lên nhé trong tôi phút đợi chờ! 


Em sắp về chưa, Trăng đang lên 

Thơ thẩn mình tôi với đêm này 

Nửa vầng Trăng khuyết còn xa vắng 

Nên nửa hồn tôi gửi theo người 


Em sắp về chưa, Trăng đã lên 

Ánh Trăng êm ả phủ núi đồi 

Nửa vầng Trăng khuyết…không còn khuyết 

Sao nửa hồn tôi vẫn dại khờ 


Em sắp về chưa, Trăng sắp tàn 

Gió Thu man mác, ánh Trăng tàn 

Nửa hồn khờ dại còn ở lại 

Tôi vẫn ngồi đây đợi em về 


Em sắp về chưa, ngày sắp về 

Tôi còn lưu luyến mảnh Trăng Thu 

Còn nghe thương nhớ đêm cô quạnh 

Một thoáng vấn vương chợt trở về 


Em sắp về chưa, ngày đang về 

Hết rồi một tối, tôi … với tôi 

Ngoài kia nắng sớm buông trên lá 

Những giọt sương khuya rơi ngậm ngùi 


Em sắp về chưa, ngày đã về 

Gió thu xao xuyến cõi lòng tôi 

Đong đưa giọt nắng buồn hiu hắt 

Vài chiếc lá rơi một góc trời 


Em sắp về chưa, ngày sắp tàn 

Tôi ngồi lặng lẽ giữa chiều Thu 

Tình ơi! Ngoan nhé! Thôi hờn dỗi 

Em hỡi! Về đây tôi mong chờ 

………………………………………….. …. 

Em sắp về chưa, Trăng sắp lên… 


Đầu Thu, 10.1999 

Thơ buồn mùa đông buồn

Thế là lại đến mùa đông 

Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây. 

Em vui đùa rỡn với mây 

Lối xưa gió hú có hay tôi buồn. 


Biển khơi sóng vỗ dập dồn 

Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu. 
Chân trời xa tít về đâu? 
Sao không lên tiếng một câu yên lòng. 

Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng 

Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi. 

Khói lam chiều tím lưng đồi 

Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu. 

Đông về giá lạnh đìu hiu 

Tái tê nhịp bước cô liêu một mình. 

Vắng em chỉ bóng không hình 

Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang.

Trung Dũng

Thơ tình Trăng thu

Chiều tàn…sùi sụt tiếng mưa rơi

Nhớ ai không nói được thành lời

Trăng thu ẩn hiện mây che khuất 

Chị Hằng thổn thức dạ đầy vơi…


Chú Cuội buồn nấp ló trong mây

Cuội xuống cùng ta cạn chén này!

Góc phố xôn xao đàn trẻ nhỏ…

Ta ngồi độc ẩm chút men cay….

ST: LeTranMinh Blog

Có thể một ngày

Có thể một ngày anh sẽ hết yêu
Em của ngày xưa anh chờ đợi
Cuộc sống bình yên trôi qua vội
Trải nỗi buồn sâu thẳm trái tim
Có thể một ngày anh sẽ hết mơ
Về em trong chiều mưa đổ
Lặng bước chân qua từng con phố
Gạt đi dần nỗi nhớ trong anh
Có thể một ngày em hẹn anh
Nhưng không phải như thời áo trắng
Anh chờ em buổi chiều vắng lặng
Còn gì những kỉ niệm đã qua!
Có thể một ngày em mặc áo hoa
Anh chụp ảnh cùng nhưng không là chú rể
Em vẫn cười, cười dịu dàng như thế
Lúc đó rồi liệu anh có còn yêu?
Nhưng một ngày anh cũng sẽ yêu
Và người đó không còn là em nữa
Xa rồi em… Tình yêu một nửa
Trả lại cho anh một nửa tình yêu…

Mùa thu không em

Anh gửi vào gió chút yêu thương
Khi mùa đông không về quanh đây nữa
Cơn gió lạnh se sắt tâm hồn lạnh
Chiều nghiêng mình bên ngõ vắng xôn xao
Gió ước ao một lần ôm trọn lá
Lá xa cành bỗng chốc hoá tinh không
Cây hao gầy khép mình bên thu cuối
Lá xa rồi cây biết phải sao đây?
Chuyện lá cây như bản tình dang dở
Của năm nào anh viết tặng riêng em
Tháng năm xanh ít nhiều phai màu bạc
Xa em rồi! Phím đàn cũng lặng câm
Từng đêm vắng lang thang góc phố nhỏ
Anh tìm về nơi nỗi nhớ yêu thương
Của hoàng hôn một thời rực rõ
Của một ngày rạng vỡ yêu thương…!!!